Tà Dương Quỷ Sự: Chồn Rước Dâu - Chương 4: Chồn Tinh

Cập nhật lúc: 2025-02-12 10:14:19
Lượt xem: 43

1.      

           Trần Mạc Danh rẽ khỏi đường lớn trong xóm để vào ngõ nhỏ, từ đầu ngõ đã thấy nhánh khế đung đưa trong gió, vẫy tay mừng cậu về nhà.

           Trước mái hiên có mấy bao gạo, thằng này không chỉ mang đủ mà còn mang thừa thêm phân nửa, đủ để ông cháu hai người ăn đến mùa hạ năm sau không chừng.

           Ông nội gật gù trên ghế, lá khế phủ lên tóc ông, che mất mái tóc bạc phất phơ. Máy nghe đài vẫn đang phát tuồng Võ Đông Sơ, đến đoạn cao trào.

           “Bởi sa cơ giữa chiến trường thọ tiễn… nên Võ Đông Sơ đành chia tay vĩnh viễn… Bạch Thu Hà…”

           Tiếng cậu giẫm trên lá vàng làm ông nội tỉnh giấc, ông chép miệng hỏi.

           “Thế nào rồi? Con ma chó đấy ra làm sao?”

           Cậu mệt mỏi ngồi xuống, rót cho ông nội một chén trà, phần mình tu cạn luôn cả bình.

           “Có phải ma chó đâu ông nội, nhà thím Sáu nuôi con Mực to đùng đấy thì lấy đâu ra ma chó cắn!”

           Mí mắt ông hơi mở, bảo cậu kể lại đầu đuôi câu chuyện.

           “Thế này, nếu như không phải con nhanh trí thì thứ đó đã trốn thoát được rồi…”

           Mạc Danh mang hai quả dưa hấu thím Sáu cho đến ném xuống giếng, nhà không có tủ lạnh, chỉ có thể nhờ đến cái “tủ lạnh tự nhiên” này mà thôi.

           Cậu châm bình trà mới, kể một lượt câu chuyện nhưng chén trà trên tay ông nội vẫn chưa ngơi đi tí nào, ông bị thằng cháu làm cho chấn động sững sờ. Không phải bởi vì thứ tà yêu quái dị, mà bởi vì trong tay chẳng có phù lục, cũng chẳng có chu sa hay dây thiên trường, quyết đoán dùng m.á.u bày trận thì không nói, đằng này còn nghĩ ra việc dùng ba cây nhang để mượn lực gia tiên, thổ địa phù trợ.

           Dẫu nghĩ thế, ông vẫn muốn xác nhận lại.

           “Pháp ba cây nhang này con học ở đâu?”

           “Học ở đâu là học ở đâu? Lúc đấy không có linh phù nên con chơi đại đó chớ, không ngờ linh nghiệm thật!”

           Trần Mạc Danh nói, gương mặt cậu vẫn đầy tiếc nuối vì không được mục sở diện chân thân của thứ yêu tà kia. Cậu hỏi.

           “Thứ đó có thân dưới, tứ chi giống như người. Nhưng đầu vẫn giống thú, có lẽ chưa biến hoá hẳn. Chả qua nếu là yêu tinh, thì chúng không có thói quen xuất hồn để đi quấy phá như thế. Ông nội nói xem, đấy rốt cuộc là quỷ hay yêu?”

           Ông Sở không có ý định khen thằng cháu, trầm ngâm một chút rồi nói.

           “Ma quỷ thì ở trạng thái linh hồn. Yêu muốn tu luyện thành người, dù là tà thuật cũng phải mất hơn trăm năm. Đặc điểm chung của yêu là chúng sẽ không xuất hồn rời bỏ thể xác. Chả qua cũng có ngoại lệ, thứ con gặp thì đích thị là một con yêu.”

           “Đúng là yêu vật, vậy ông nội nghĩ đó là con gì?”

           Cậu vỗ đùi, tò mò chờ câu trả lời từ ông nội.

           “Thứ mùi con ngửi thấy trong phòng con bé Hồng, có phải vừa có chút thơm thơm dịu nhẹ, lại vừa có chút ngái ngái không?”

           Cậu không biết sao ông nội lại chắc đến chuyện này, nhưng nghĩ tới thì không nhịn được đỏ mặt, gật đầu lí nhí.

           “Dạ đúng, lúc đấy con còn tưởng chị Hồng tè dầm…”

           Ông Sở liếc nhìn cháu mình, giải thích.

           “Đấy là mùi đặc trưng của chồn tinh!”

           “Chồn tinh? Là cái loại dễ thành tinh nhất chỉ sau hồ ly đấy hả ông?”

           Ông nội không trả lời, cậu cũng gật gù ngồi đợi. Bao giờ cũng vậy, chỉ cần nhắc đến chồn với hồ ly thì ông nội sẽ trầm ngâm một hồi lâu, chẳng biết ông nhớ lại chuyện cũ nào trong quá khứ nữa.

           Độ chừng mười lăm phút, ông hít sâu một hơi, ánh mắt dần đanh lại.

           “Gia tiên, thổ công nhà thằng Sáu bậy quá, lúc đấy chỉ cần đánh con chồn tinh đó một trận là được rồi. Nhờ thiên lôi đánh thành ra dẫn lửa lên thân, rước hoạ vào người!”

           “Ông nội nói vậy là sao? Con thấy rõ thiên lôi đã đánh hồn phách con chồn đó thành tinh phách rồi. Nó còn làm nên trò trống gì được nữa?!”

           Cháu nội ông ngộ tính tốt, phương diện thầy pháp cực kỳ có năng khiếu, ngay cả hành pháp cũng nghĩ ra được chiêu mới, chẳng qua phương diện tâm cơ vẫn còn có chút non nớt.

           “Hồn sau khi c.h.ế.t sẽ về Địa Phủ, dù người hay yêu cũng không ngoại lệ. Tinh phách cũng là như thế. Mà ông dạy con, Địa Phủ ở hướng nào?”

           “Hướng Nam!”

           “Phải! Thế lúc con chồn tinh bị đánh thành tinh phách, nó bay về đâu?”

           Trần Mạc Danh rùng mình.

           “Phía… Tây!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ta-duong-quy-su-chon-ruoc-dau/chuong-4-chon-tinh.html.]

           Ông nhấp một ngụm trà, để mặc cho cháu mình suy nghĩ.

           “Vậy ý ông là con chồn tinh kia chỉ là con non, phía sau nó vẫn còn một con khác mạnh hơn, có thể là cha, mẹ hoặc cả cha lẫn mẹ? Nhà thím Sáu sẽ bị trả thù ư?”

           “Nếu chỉ cha, mẹ thì dễ nói. Ông chỉ e là nó có cả đàn…”

           Thấy ông nội mình gật đầu xác nhận, Danh đứng phắt dậy, mang theo túi phù lục lập tức chạy về phía nhà thím Sáu.

           Ông Sở vẫn thẫn thờ ngồi đó, nếu như thằng cháu ông tinh ý một chút, thì dưới khuỷu tay của ông, mơ hồ xuất hiện dấu cắn của một vết răng.

2.

           Trấn Trạch Phù, Định Viên Phù, Chấn Lôi Phù, Toả Dương Phù,… có đến hơn năm loại phù lục được Trần Mạc Danh dùng để bảo vệ nhà thím Sáu. Sau đó cậu còn cẩn thận lấy bàn thờ gia tiên nhà thím Sáu làm mắt trận, toả ra bốn phương tám hướng để bảo vệ người trong nhà.

           Xong xuôi hết thảy mọi việc thì trời chiều đã lần nữa nhuộm ánh tà dương. Ông nội cậu nói, cho dù đứng ở bất cứ vị trí nào trong làng, chỉ cần nhìn về phía Tây liền có thể ngắm hoàng hôn nhuộm đỏ một màu.

“Nắng chiều đào hoa trên đỉnh núi,

Sắc ảnh thê lương đỏ mảng trời!”

           Trời đỏ rực như máu, những ngày trời yên ả, cậu sẽ nhàm chán nằm trên bãi cỏ rìa phía Tây thôn cùng mấy thằng bạn, vừa ngậm bông lau vừa ngắm trời chiều, luyên thuyên về trận game trước đó.

           Chỉ là hôm nay khác mọi hôm, cậu nhìn sắc đỏ phía Tây mà lòng nặng trĩu, tựa như cây đinh đóng thẳng vào lồng ngực.

           Pháp thuật cậu học từ ông nội còn chỉ đủ giải quyết chút ma quỷ lặt vặt trong thôn xóm, đối phó với mấy con yêu nhỏ thì còn có phần thắng. Nếu gặp phải đại yêu như cha mẹ của chồn tinh, hoặc cả đàn chồn thì đó là đại nạn sinh tử chứ không đùa.

           Nhưng chuyện nên làm cậu đều đã làm, chỉ có thể cố gắng hết sức mà thôi. Cậu thở hắt ra một hơi, nói với chú thím.

           “Con về nhà trước, ở đây có rất nhiều bùa chú con để lại. Có động tĩnh gì con nhất định sẽ đến đầu tiên.”

           Chú thím muốn giữ Danh ở lại, nhưng cậu đã nói thế thì cũng không còn cách khác, hai vợ chồng đợi cậu khuất bóng rồi lập tức đóng cửa nhà kín bưng, từ trong nhà chỉ có thanh âm lầm rầm khấn vái truyền ra.

3.

           Nước giếng mát, dưa hấu ngâm dưới đó chẳng khác gì tủ lạnh hiện đại, vừa ngọt mà lại vừa lạnh, cho vào miệng sảng khoái hết cả người.

           Danh cắn một miếng, để mặc cho gió đông thổi bay mái tóc phất phơ của mình, nhìn ông nội nhàn nhã uống trà, lời muốn nói đến miệng lại nuốt ngược vào trong, theo mấy miếng dưa mát lạnh trơn tuột xuống bụng.

           Đêm nay là một đêm không trăng, sao Tham Lang trên trời thoắt ẩn thoắt hiện, ông Sở sao có thể không nhìn ra tâm sự của thằng cháu mình, ông phe phẩy cây quạt mo.

           “Ông nói nhiều lần rồi, cái thân này đã ngoài bảy mươi… nhớ được phù chú bí thuật dạy cho con đã rất khổ não. Pháp lực toàn thân mấy chục năm không đụng đã gần như bị phế, ông không giúp được nữa đâu…”

           Trần Mạc Danh rầu rĩ.

           “Ông không giúp con, một hai đứa thì không nói, chẳng may có nguyên một đàn chồn tinh, đứa nào cũng yêu khí ngút trời, đánh c.h.ế.t con thì chẳng phải nhà mình hết người kế nghiệp sao…”

           Mạc Danh mang ra tuyệt chiêu làm nũng, ngờ đâu ông nội lại còn tuyệt tình hơn, ông bảo.

           “Tốt nhất là để đám chồn đó đánh què chân mày, để mày bỏ ý định lên thành phố viễn vông ấy đi. Còn nếu lỡ có chết… thì chôn ngay tại quê mình luôn, tốt quá còn gì?!”

           Xưa nay ở thôn Tà Dương có ai mà không biết cậu là thầy pháp kế nghiệp ông Sở, được ông dạy dỗ từ bé. Chả qua là, cậu chưa từng thấy ông nội đấu pháp với quỷ yêu nào cả. Tất cả đều nghe từ lời kể của ông và bà con trong thôn.

           Ông cũng nói, lý do ông không hành pháp được nữa là vì quá già, cậu còn đương là thanh niên sức dài vai rộng, khí huyết ngời ngời, nên tin tưởng lời ông nói.

           “Được rồi, nếu ông giúp thì con tự dựa vào sức mình vậy. Mấy con chồn hôi cũng dám làm khó con… hừ hừ!”

           Cầu cạnh ông nội không được, cậu đến sau vườn tắm rửa sạch sẽ, sau đó vào bếp ăn bốn chén cơm lấy sức. Theo cậu nghĩ, nếu đám chồn tinh này dám vào tận thôn trả thù thì phải đợi lúc nửa đêm, khi đó âm thịnh dương suy là thời gian thích hợp nhất để quỷ quái lộng hành.

           Nhưng mà, cậu cũng không khờ đến nổi thật sự một mình đối đầu với đám chồn yêu, mà trong đầu đã dựng lên một kế hoạch, về phần có chu toàn hay không, đành phải đợi xem mới biết.

4.

           Trần Mạc Danh ngồi dưới gốc ghế, ngửa đầu nghe tiếng lá cây xào xạc, tiếng TV nhà hàng xóm lúc có lúc không văng vẳng bên tai.

           Ông nội nói bà nội tức vợ ông, bốn mươi năm trước rời khỏi thôn Tà Dương để lên thành phố, từ đấy hai người bặt vô âm tính. Còn cha mẹ, ngay khi Mạc Danh được hai tháng tuổi cũng đã rời khỏi thôn nhỏ, nói là lên thành phố làm xí nghiệp nhà máy, đến giờ mười bảy năm cũng không thấy bóng mình.

           Từ đó nhà cửa neo đơn, chỉ có một già một trẻ tựa vào nhau.

Cao Tiên Sinh

           Trần Mạc Danh muốn lên thành phố lớn, không chỉ bởi tình cảm với cô bạn Minh Nghi. Mà cậu còn muốn tìm lại bà nội, cha mẹ của mình.

           Hôm nay xảy ra nhiều việc quá, làm cậu quên bẵng mất tin nhắn cho Minh Nghi tối hôm trước. Cậu dè dặt cầm điện thoại mở lên, vừa mong chờ tin nhắn hồi âm của cô, lại vừa có chút sợ hãi.

           Chả qua, tin nhắn điện thoại vẫn trống rỗng, Minh Nghi không trả lời. Trong lòng Mạc Danh có chút thất vọng xen lẫn nhẹ nhõm khó tả.

           Cậu ngồi thẫn thờ như thế đến độ chừng mười giờ hơn, điện thoại báo tin nhắn của tụi thằng Vũ, tụi nó đã rải muối khắp đường làng, hiện đang tập trung lại rồi chuẩn bị sang nhà cậu.

Loading...