Tà Dương Quỷ Sự: Chồn Rước Dâu - Chương 3: Ma Chó
Cập nhật lúc: 2025-02-12 10:13:56
Lượt xem: 48
1.
Đúng mười một giờ hai mươi phút, Trần Minh mang cặp sách đứng trước cửa nhà cô Hồng xóm dưới. Không phải cậu trái lời ông không vào xem bệnh, mà bởi vì con ch.ó mực to gấp rưỡi chó thường đứng chắn trước mặt cậu, miệng gầm gừ chảy dãi.
Nếu không phải cách bờ rào thép gai, ngó chừng cậu mới là bữa trưa cho nó hôm nay.
“Ới, Mực… không có sủa nữa! Ủa, Danh hả? Ông nội con đâu?”
“Dạ ông con có việc bận, con đến xem bệnh trước, coi nặng nhẹ rồi ông con tới sau!”
Người mở cửa cho Danh là thím Sáu, mẹ cô Hồng. Cô chỉ lu nước kế sân.
“Con rửa tay rửa chân đi rồi vô nhà ăn cơm với chú thím, có coi bệnh thì ăn xong rồi coi.”
Cậu nhìn mâm đồ trên bàn, thầm nhủ hôm nay có lộc ăn. Cá chép om dưa lại còn cả nồi canh chua to đùng, đúng là hết nước chấm.
Chú Sáu xởi lởi, cầm ly rượu chuối hột mời Mạc Danh nhưng bị cậu lấy lý do xem bệnh từ chối.
Hồng nằm trong buồng chứ không ăn trưa.
Cứ thế, mọi người tập trung vào chuyên môn của mình. Chú Sáu ăn miếng cơm lại uống một ly rượu, vỗ đùi cái đét.
“Mồi bén quá chừng!”
Thím Sáu thì ngồi chống một chân, vừa ăn vừa kể.
“Hồng con gái cô, có phải nó đi đâu buổi đêm đâu mà bị ma chó cắn. Đằng này nó giặt đồ đêm rồi phơi ở cái xào đồ ngoài vườn. Nửa đêm vô ngủ một giấc rồi sáng dậy sốt li bì, dưới bắp tay có cái vết y như răng chó nên thím mới nhờ ông nội con đó chớ…”
“Mà chó đó nghe, thím nghe nói đợt rồi nhà bà Chín có con ch.ó mới bị người ta vặt cổ c.h.ế.t giữa đường, có khi Cô Hai chị chú Bảy về bẻ cổ không?”
“Mà sao bây? Giờ ngoài chợ người ta đồn hôm qua Cô Hai bả về nữa chớ gì… mà thằng Bảy cũng thiệt là…”
Mặc cho thím Sáu đem câu chuyện từ con gái mình lái đến chuyện hang cùng ngõ hẻm trong thôn Tà Dương, Mạc Danh thỉnh thoảng gật gù dạ dạ, thời gian còn lại cậu đều tập trung đúng một chuyên môn duy nhất – ăn.
Cao Tiên Sinh
Nửa giờ đồng hồ, bình rượu chuối hột bị chú Sáu uống cạn. Thím Sáu đã gác đũa, vừa uống trà vừa nghĩ xem còn chuyện gì chưa kể cho Danh hay không, đặng còn kể nốt.
Còn cậu, một con cá chép, một nồi canh chua, Mạc Danh chén sạch.
Con Mực đứng trước sân thè lưỡi nhìn vào trong, ánh mắt đượm buồn…
2.
Trưa nóng hầm hập, Hồng nằm trong buồng đắp hai lớp chăn, mắt nhắm nghiền, thi thoảng lại phát ra tiếng rên nhè nhẹ.
Mạc Danh nhíu mày nhìn, thím Sáu ngồi ở thành giường nắm tay con gái mình, lòng lo lắng, miệng nói không ngừng.
Đây là lần đầu Mạc Danh đến phòng con gái, cậu dụi nhẹ mũi, đúng là phòng con gái lúc nào cũng thơm.
“Con xin phép xem chị Hồng một chút!”
Mạc Danh nói rồi dùng tay trái bắt ấn, tay phải vén nhẹ mái tóc bết mồ hôi của Hồng sang một bên, để lộ vầng trán ám đầy khí đen.
Cậu thầm nhớ lại lời ông dạy.
“Ấn đường chuyển đen, nếu khí đen luân chuyển thì đó là hạn lớn, nếu khí đen định tại huyệt thì là tử nạn khó thoát.”
Nhưng ngộ là, khí đen trên trán chị Hồng không cố định, cũng không luân chuyển thành hình mà cứ liên tục phóng ra hai bên thái dương rồi chạy dọc xuống cơ thể.
Cậu nhíu mày, lật cánh tay có vết cắn của Hồng lên. Vết cắn không quá lớn, nhưng xung quanh lại bầm đen, nổi lên một ít mụn đỏ không mủ. Khí đen từ giữa trán chính là từ vết thương này chảy ngược lên, luân chuyển không ngừng.
Thoạt nhìn thì có vẻ giống với vết chó ma cắn mà dân gian đồn thổi, nhưng khi Mạc Danh dùng tay ướm thử, thứ này có dấu răng nông sâu rõ ràng, cỡ răng cũng không giống với răng chó.
Để cho chắc ăn, Mạc Danh còn nhờ thím Sáu kéo con Mực vào trong để cậu so sánh dấu răng. Sau khi xác định không phải ma chó, cậu mới nghiêm mặt rời khỏi phòng chị Hồng.
“Cho con thắp mấy nén hương lên ông bà nhà mình!”
Từ khi chẩn bệnh cho Hồng, Mạc Danh giống như trở thành một con người khác, thần thần bí bí lại nghiêm túc lạ thường, khiến cho thím không dám thấy cậu trẻ tuổi mà coi thường.
Dâng xong ba nén hương, cậu nhìn sang chú Sáu vẫn còn nằm ngáy khò khò trên tấm phảng trước hiên.
“Chị Hồng không phải bị ma chó cắn đâu thím ơi! Có con Mực giữ nhà, thì làm gì có con ma chó nào dám bén mảng đến.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ta-duong-quy-su-chon-ruoc-dau/chuong-3-ma-cho.html.]
“Thế… thế thì con Hồng nhà thím bị làm sao mà ra nông nổi này?”
Mạc Danh thở dài, cậu vốn tưởng chuyện chỉ đơn giản, nào ngờ lại phức tạp hơn mình nghĩ nhiều.
“Mười phần là do thứ tà ma gây nên. Nếu không phải nhà mình thờ gia tiên, ông bà hiển linh phù hộ thì giờ mạng chị Hồng đã sớm nguy kịch rồi.”
Khí đen giữa ấn đường chị Hồng luân chuyển liên hồi, đó là bởi vì gia tiên phù trợ, liên tục ép khí đen ra ngoài. Nhưng vết cắn kia cũng lại liên tục đẩy khí đen ngược trở lại. Hai bên liên tục xuất lực, một bên yểm khí, một bên hoá giải.
“Phúc đức gia đình mình sâu dày, chị Hồng lại mạng lớn. Con tạm thời cho chị Hồng một lá bùa để áp chế khí đen. Chuyện sau đó đành phải nhờ ông nội con rồi…”
“Tà ma gì mà ghê gớm dữ, phải nhờ tới ông Sở ư?”
Trần Mạc Danh đứng dậy, đi về phía cửa.
“Trời ơi thím Sáu, con mới mười bảy tuổi, chứ có phải bảy mươi như ông nội con đâu…”
Lần này, tiễn cậu không phải là thím Sáu mà là con Mực. Từ nãy giờ nó cứ đứng loanh quanh trong sân, không sủa không tru tréo, đuôi vểnh lên tựa như đang đợi điều chi.
Khi ra đến cổng nhà, đột nhiên Mạc Danh quay phắt lại. Cậu nhịn đau cắn đầu ngón giữa lấy máu, sau đó vẽ hai dòng linh chú lên trụ cửa hai bên, cao giọng hô.
“Thổ địa chơn quân! Gia tiên linh ứng! Hộ chủ tru tà, bảo mệnh con cháu!”
“Địa linh giăng kết giới, thần quân ứng tru tà!”
“Cấp cấp như lệnh! Sắc!”
3.
Chú ngữ vừa hô xong, lá cây quanh sân vườn đung đưa xào xạc, Mạc Danh cảm nhận được một vòng linh lực bao phủ nhà thím Sáu, mà khí đen từ trong phòng chị Hồng cũng ào ạt từ buồng ngủ xộc thẳng ra ngoài.
Con Mực nhổm người lên tru lớn, gầm gừ phóng về phía đám khí đen nọ. Miệng nó đầy răng nanh cắn mạnh xuống, nhưng tiếc là lại trượt.
Khí đen phi vật thể lách sang một bên rồi tụ lại thành hình một thứ nửa người nửa thú không rõ nhân dạng, nó tru tréo rồi vồ về phía Mạc Danh.
Lần này, cậu nhìn thấy rõ ràng nó có bốn chiếc vuốt nhọn hoắc. Cậu không những không lùi mà còn tiến tới, tay bắt thành ấn chưởng mạnh xuống.
“Giáp!”
Mượn m.á.u hoá thành linh lực, một tấm nhuyễn giáp hình thoi chắn trước người cậu, đánh bật khí đen ngược trở về.
“Mày chờ gì nữa!? Mực!”
Con Mực như hiểu tiếng người, phóng về phía bóng đen, đè lên cổ nó rồi cắn mạnh. Tiếng tru tréo của bóng đen khiến thím Sáu run lên bần bật rồi ngã xuống đất bất tỉnh.
Mạc Danh nhân cơ hội lao vào trong nhà, rút xuống ba nén nhang ban nãy mới thắp trở ngược ra ngoài, giữa hương nhang nghi ngút, bóng của cậu thoắt ẩn thoắt hiện, chỉ có tiếng niệm chú là nghe rõ mồn một.
“Cao xạ điện tiền, lôi tâm chướng ảnh!:
“Thổ địa ứng! Gia tiên ứng!”
Hai câu đầu tiên, cậu liền ghim hai thanh nhang vào tả môn vai trái và hữu môn vai phải của bóng đen, định trụ nó trên mặt đất.
“Thượng lạc vân hải đáo tiên gia! Huyền Nhân Ấn!”
Cậu hô xong, cây nhang còn lại ghim thẳng vào giữa mệnh môn nơi giữa mi tâm của đám khí đen. Nó rú lên một tiếng đau đớn, muốn dùng hết sức bình sinh để trốn thoát nhưng vẫy vùng giờ đã vô ích.
Mạc Danh ra hiệu cho con Mực lùi lại, cậu muốn nhìn rõ dung mạo của thứ này, rốt cuộc là yêu hay quỷ…
Pháp dùng ba cây nhang cúng gia tiên để định yêu tà cũng là bởi cậu không mang theo phù lục bên người nên nghĩ ra tại chỗ. Chỉ cần là loại nhang truyền thống thì đều có tác dụng định thần, xua đuổi tà ma, chẳng qua là công dụng ít nhiều dựa vào nguyên liệu luyện chế.
Ba cây Danh dùng cũng không ngoại lệ, nhìn thấy khí đen đang dần tán đi, thân thể của thứ yêu tà này cũng dần ngưng thực, vốn tưởng có thể mở mang tầm mắt thì bỗng nhiên một tiếng sét vang giữa trời quang.
Trong lòng cậu thầm hô không ổn, muốn ngăn cản nhưng đã muộn.
Một đạo lôi quang chớp loé, chỉ trong nháy mắt xuyên qua tầng trời, đánh thẳng vào giữa mệnh môn giữa mi tâm nó, thứ cuối cùng cậu có thể nghe thấy chỉ là tiếng thét dài thảm thiết, ngay cả con Mực cũng không chịu được mà té ngửa, trốn xuống dưới phản rên ư ử.
“Gia tiên thổ địa nhà chú Sáu nóng tánh quá, chưa gì đã tấu thiên lôi đánh c.h.ế.t nó rồi…”
Danh cười khổ, nhìn thứ khí đen hoá thành tinh phách bay lượn một vòng trong sân rồi phóng vút về ngọn núi phía Tây.
Diễn tả thì lâu nhưng từ lúc cậu bắt đầu đấu pháp cho đến lúc sét đánh yêu tà chỉ diễn ra trong vòng chưa đến mười phút. Cậu ấn nhân trung thím Sáu để thím tỉnh dậy, sau đó xem qua tình hình chị Hồng một chút, nhìn thấy dấu răng lẫn vết bầm đen trên tay đương nhạt dần, mới nhẹ nhõm.
“Thím chịu khó cho chị Hồng tắm nắng sớm, pha nước gạo cho uống, độ chừng ba ngày để hồi sức. Sau đó mới được tẩm bổ mấy thứ khác nghe!”