Tà Dương Quỷ Sự: Chồn Rước Dâu - Chương 1: Quán Nhậu Thuỷ Triều

Cập nhật lúc: 2025-02-12 10:12:23
Lượt xem: 92

1.

           Năm 2017, thôn Tà Dương.

Trời chiều phủ thứ màu vàng mượt, óng ánh lên rặng tre già. Bóng tre chiếu lên đường làng, mây buông rèm đem mặt trời e thẹn trả về ngọn núi phía Tây.

“Pháp sự làm xong rồi! Từ nay về sau tụi mình đổi quách thằng Danh thành thầy Danh đi!”

“Phải phải, thầy Danh!”

“Ha ha ha… Thầy Danh có bằng lòng rửa tụi tao một chầu không?”

           Trần Mạc Danh – năm đó mười bảy, nhìn bốn thằng bạn nối khố bên cạnh tít mắt cười. Vũ bá vai Trung, Hùng chảy nước dãi nháy mắt với Huy, bốn cặp mắt như hổ đói đổ dồn lên người cậu.

           Danh vô thức đưa tay đặt lên túi quần, có năm trăm ngàn gia chủ mới trả cho bữa cúng, miệng cũng bạo hẳn lên.

           “Nhậu thì nhậu! Nhưng nhậu nhà ai đây?”

           “Khỏi phải về nhà ai hết, đến quán chị Thuỷ anh Triều đi!”

           Thằng Hùng hô lớn, mượn đà đẩy thằng Huy ngược về sau rồi chạy ù đi.

           “Thằng nào đến sau thằng đó trả tiền nhậu!”

           “Thằng khùng!”

           “Đợi tụi tao với!”

           Cỏ bông lau đung đưa giữa gió chiều vời vợi, bóng đám thiếu niên in trên đường làng dưới con nắng vàng ươm…

2.

           Tám giờ tối, quán nhậu Thuỷ Triều…

           Mạc Danh chống tay vào góc mít, bia và mồi nhắm từ bụng cuộn trào đến cuống họng, ào ạt phun ra ngoài như đập xả lũ.

Cao Tiên Sinh

           Vũ đứng sau vỗ vai Danh.

           “Sao rồi? Đã bảo không uống được thì đừng có cố…”

           Danh quờ quạng đứng thẳng người dậy, nhìn Vũ.

           “Tao nói cho bây nghe, bấy nhiêu đây… oẹ… huệ… oẹ…”

           Lời chưa nói dứt, Vũ đã thấy mặt mình nóng lạnh đan xen, bãi bầy nhầy từ miệng Danh đáp thẳng lên mặt cậu, trắng trợn trôi qua hàng mi, rũ xuống chiếc mũi rồi trơn tuột xuống cổ…

           “Bà mẹ nó…”

           Ba thằng còn lại muốn dìu Danh về, nhưng khi nhìn thấy tấm gương của Vũ đều đồng loạt dừng bước, quan ngại nhìn nhau.

           “Có cần thiết phải vậy không…”

           Tám giờ ba mươi tối, bốn thiếu niên loay hoay đứng cạnh một thiếu niên khác – nôn thốc nôn tháo không ngơi.

           Danh nôn xong bãi thứ tám thứ chín, ngẩng đầu nhìn phía xa xa, ánh đuốc lập loè thoắt ẩn thoắt hiện sau hàng dừa nước, nhấp nhô theo nhịp như đám ma trơi.

           Cậu chậm chạp kéo túi vải mang bên hông, giọng nói nhè đi.

           “Ma quỷ gì chớ, tới bao nhiêu thì tao chơi bấy nhiêu!”

           “Nói khùng nói điên cái gì nữa ba, ma quỷ gì ở đây!?”

           Tụi thằng Vũ cũng nhìn thấy bốn cây đuốc đang đi về phía này, rõ ràng là ánh lửa vàng hừng hực, chẳng phải lửa ma trơi. Nhưng cụ thể là ai thì phải đợi lại gần mới biết được.

           Coi bộ những người cầm đuốc cũng rất vội, chỉ trong bốn cái chớp mắt mà đã băng qua hàng dừa nước, phóng qua ba con kênh rồi thở hổn hển đứng trước mặt Mạc Danh.

           “Thằng Danh! Mày làm pháp sự sao mà để cô Hai cổ về nữa, đang đuổi c.h.é.m chú Bảy ở nhà kìa!”

           Mạc Danh nghe câu được câu mất, lắc lư người.

           “Cái gì? Thằng nào đánh lộn? Đi… tụi bây về lấy đồ, mình đi c.h.é.m c.h.ế.t mẹ tụi nó!”

           Biết chuyện quan trọng, Trung, Hùng kéo cậu lại lu nước, dứt khoát ấn đầu Danh vào trong đấy rồi kéo lên, sau đó giao cho Vũ áp dụng quy tắc bàn tay phải.

           Trong vòng chưa đầy một phút, hơi rượu trên người Mạc Danh đã tán đi phân nửa, cậu lảo đảo nhìn ba anh người làm nhà chú Bẩy Nhổm mới chạy đến, ngạc nhiên.

           “Nửa đêm nửa hôm mấy anh không ở nhà, chạy sang đây nhậu với tụi em làm gì?”

           “Nhậu bà nội bây chứ nhậu! Cô Hai cổ về nữa, rượt c.h.é.m chú Bảy chạy bốn vòng nhà rồi đó!”

           Mạc Danh chỉnh lại cúc áo, sau đó vuốt ngược mái tóc ướt nhẹp rồi rảo bước nhanh về phía nhà chú Bảy.

           “Tao tưởng mày đưa cô Hai đi Địa Phủ đầu thai rồi, làm sao mà về được nữa vậy?”

           Huy tò mò hỏi, Danh gãi chiếc mũi cao, cậu cũng đã mơ hồ đoán được tại sao hồn cô Hai về được.

           Nhà chú Bảy là nhà giàu nhất xóm, từ đời ông bà ngày trước đã là điền chủ một vùng, đến đời này mở tiệm buôn bán phân thuốc cũng ăn nên làm ra, đất trong xóm Tà Dương phải có đến một phần mười là của nhà mình.

           Trong sân đèn đuốc sáng bừng, chú Bảy nhảy qua nhảy lại giữa mấy chậu cây kiểng, phía sau lưng là con Tẹt người ở, nó cầm cây rựa bóng loáng huơ tới huơ lui, dí sát nách chú Bảy c.h.é.m một nhát.

           Cũng may chú ta nhỏ người lanh lẹ, kịp thời lách sang một bên. Cây rựa c.h.é.m vỡ chậu kiểng xổn xoảng, cho mọi người một phen hú vía.

           Mạc Danh thấy nguy, không kịp nghĩ nhiều mà nhảy vào trong sân chắn trước người chú Bảy. Nhìn thấy Danh như nhìn thấy núi vàng, mắt ông sáng lên, hoảng sợ hô.

           “Bây ơi cứu chú, mày phong ấn sao mà bà chị tao nay bả về nữa…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ta-duong-quy-su-chon-ruoc-dau/chuong-1-quan-nhau-thuy-trieu.html.]

           “Chú Bảy yên tâm, mọi sự đã có con!”

           Mạc Danh tự tin, đối mặt với Cô Hai – vong hồn đã từng bị mình trị một lần, khí phách cậu dâng lên ngùn ngụt, cậu nói.

           “Bây giờ tui cho cô hai lựa chọn. Một là trở về Địa Phủ, đợi ngày đầu thai. Hai là cô ở lại đây quấy tới đâu, tui chiều tới đó, nhưng hồn phi phách tán thì đừng có trách ai…”

           Cô Hai hồn nhập xác con Tẹt, miệng không mở nhưng cái giọng rè rè trầm đục như thuỷ tinh vỡ the thé, chẳng biết từ đâu cất lên.

           “Tao không đi, hôm nay tao không dạy được thằng em tao thì mày đừng hòng bắt tao đi đâu hết!”

           Cây rựa trong tay huơ lên huơ xuống, ngó bộ cũng muốn ăn thua đủ với Mạc Danh một đêm này.

           Cậu đưa một tay sờ túi vải chứa linh phù tuỳ thân, mượn đà phóng lên, trên đường lao đến miệng còn quát.

           “Hoa nở về đêm, hồn về Địa Phủ! Bỉ Ngạn Phù!”

           Mạc Danh chân nam đá chân chiêu đến trước người con Tẹt bị cô Hai nhập, lá phù đánh thẳng lên giữa trán. Sau một nhịp khựng lại, cậu đương đà đắc ý thì cảm thấy lồng n.g.ự.c đau nhói, bị cô Hai chộp cổ ném phăng ra ngoài, đập vỡ một hàng cây kiểng nhà chú Bảy.

           Cậu chuếch choáng đứng dậy, đôi tông lào mỗi chiếc nằm một góc khác nhau, mặt cậu dại ra nhìn cô Hai.

           “Sao? Sao phù lại không có tác dụng với bà?”

           “Mày hỏi tao tao biết hỏi ai?”

           Nói rồi bà ta toang dùng rựa c.h.é.m đến tiếp, lúc này cậu mới nhìn rõ lá phù mình dán trên trán cô Hai không phải Bỉ Ngạn Phù mà là Phục Kình Phù.

           “Bỏ mẹ! Rút nhầm linh phù!”

           Sau chuyến này, Mạc Danh tự hứa với lòng sẽ không bao giờ động vào một giọt bia rượu với mấy khứa trời đánh kia nữa.

           Cậu lấy lại bình tĩnh, đương đà cô Hai lao đến liền bốc một nắm đất ném vào mặt bà ta, tranh thủ thời gian cắn đầu ngón tay lấy m.á.u đồng tử, vẽ lên lòng bàn tay phải của mình một chữ Lôi, sau đó lập tức bắt ấn chưởng về phía Cô Hai.

           “Chưởng Tâm Lôi!”

           Rõ ràng chỉ một chưởng nhè nhẹ, nhưng đâu đó trong hư vô truyền đến một tiếng sấm gầm, con Tẹt người ở đứng yên tại chỗ, nhưng phía sau lưng nó giống như có gì đó vừa mới xuất ra, lao về phía hàng vườn xoài sau nhà.

           “Không cho bả chạy!”

           Mạc Danh hét lên, nghiến răng rút một cuộn chỉ màu đỏ cầm ở tay trái, tay phải bốc lá phù trống gấp thành hình chim hạc, buộc chỉ đỏ vào đầu chim rồi ném về hướng vong cô Hai mới chạy.

           “Tiên Hạc Tầm Vong!”

           Cậu hô xong, dùng m.á.u trên tay bún lên đầu hạc điểm nhạc, nó mang theo chỉ đỏ tạo thành một vòng xoáy tròn ở góc sân, Mạc Danh bước một thành ba, lập tức kết ấn tạo rồi buộc những sợi chỉ đỏ thành nút kết, thu lại chim hạc vào trong lòng bàn tay.

           “Cô Hai, chịu thua đi!”

3.

           Mạc Danh chống nạnh, thở hổn hển. Mùi rượu trên người bị bùn đất xoá sạch trơn.

           Chú Bảy lấm lét đi qua, trốn sau lưng tụi thằng Vũ, hô lên.

           “Chị Hai, thằng em này làm gì lầm lỗi với chị mà chị cứ về ám tui hoài, không cho tui sống yên sống ổn hay sao?”

           Sợi chỉ đỏ rung lên phần phật, tựa như cô Hai đang giận dữ lắm. Danh bắt quyết đánh vào một nút kết.

           “Khai khẩu!”

           “Bà cha mày, sao tao không giận được? Năm nay mày bao nhiêu? Bốn chục tuổi đầu rồi chưa có vợ con gì? Mày trông cái nhà từ đường cỡ đó đó, không con cái nối dõi, lấy đâu ra hương hoả cho ông bà tổ tiên?”

           Mạc Danh gật đầu.

           “Cô Hai nói có lý, tội chú Bảy đáng đánh!”

           Chú Bảy bên cạnh lạnh sống lưng, vội mò túi quần có hơn hai trăm, lén đút vào tay của Mạc Danh. Ban đầu cậu giả vờ ngó lơ, nhưng khi chú Bảy đút thẳng vào túi mình thì cậu mới đằng hắng, nói.

           “Nhưng mà người trần khác người âm, cô Hai cũng không nên lên đây càng quấy nữa chớ…”

           “Hừ! Sao lại không được đánh? Tao xuống dưới hỏi ý cha má tao, ổng bả nói đánh được, đánh mạnh đánh tốt!”

           “Ờm… nếu ông bà ở dưới nói vậy thì con cũng không dám…”

           Chú Bảy thiếu điều nhảy dựng lên, dúi luôn cái điện thoại cảm ứng đời mới vô tay Mạc Danh, cậu mừng húm, mặt lật như bánh tráng.

           “Nhưng mà đánh thì cô Hai cũng đánh rồi, chuyện tới đây coi như thôi. Đừng lặp lại nữa, con cũng khó xử…”

           Cậu nhìn sang chú Bảy, đánh mắt ra hiệu.

           “Thì tui mấy năm nay chỉ lo làm ăn, lo lắng cho anh chị với mấy đứa… Bà chị đừng có lo nữa, cùng lắm qua năm tui lên tỉnh kiếm cô vợ là được chớ thiếu gì…”

           Cô Hai nghe thằng em mình nói vậy coi bộ cũng êm tai rồi, hừ lạnh một câu rồi quay sang Mạc Danh.

           “Mày đưa tao về dưới với… tao hối lộ Quỷ Sai cho tao lên đây nửa tiếng, mà giờ là ba tiếng rồi…”

           Cậu vỗ đùi cái đét, biết ngay là do chú Bảy thương chị, đốt vàng mã nhiều quá nên bả mới lấy biếu cho Quỷ Sai, chứ không thì làm sao dễ dàng lên trần hai lần một ngày được.

           Danh gật đầu, cậu rút ra một lá phù màu đen, bên trên đó ghi chằng chịt chữ Việt Cổ màu vàng đồng, sau đó bắt thủ ấn rồi ném lên giữa trời.

“Trần quy trần, Thổ quy thổ…

Địa Ngục Môn, Khai Chi Quỷ Hồi! Bỉ Ngạn Phù! Sắc”

           Lá phù vừa cháy hết, tức thì một vòng xoáy màu đen hiển hiện cuốn lấy người cô Hai kéo vào bên trong. Trước khi về Địa Phủ, cô còn không quên hét lớn căn dặn.

           “Nhớ là phải lấy vợ đó thằng kia! Tìm được người ưng ý nhớ đốt ảnh gửi tao coi!”

           Chú Bảy nào dám trái lời, nước mắt lưng tròng dạ liền một tràng dài tiễn bà chị oái oăm của mình về Địa Phủ.

Loading...