TẠ DỰC AN AN - 13
Cập nhật lúc: 2024-12-31 12:17:08
Lượt xem: 199
13
Ba tôi thì ở trong bếp nấu ăn, dù gì trong nhà cũng phải nghe theo lời mẹ tôi.
"Cô ạ, không phải cháu không muốn tới, mà là An An không dẫn cháu tới, cháu cũng đâu còn cách nào."
Tạ trà xanh Dực giả bộ ấm ức thở dài.
Tốt lắm, anh chờ đấy, xem tôi xử lý anh thế nào.
Mẹ tôi vốn nghĩ gia cảnh của Tạ Dực không được khá giả, bèn khéo léo hỏi: "Tiểu Dực à, ba mẹ cháu làm nghề gì vậy? Cô không có ý gì đâu, chỉ là vì cháu và An An đã đăng ký kết hôn rồi, cô cũng cần tìm hiểu một chút về gia đình bên đó."
Tôi dưới gầm bàn đá Tạ Dực một cái, nhắc anh nói chuyện cho tử tế.
Ai ngờ, ngay giây tiếp theo, em trai tôi kêu lên đau đớn:
"Chị, sao chị đá em vậy!"
Tôi: ...
Làm sao đây, muốn bóp c.h.ế.t đứa em trai này quá.
Quả nhiên, mẹ tôi lườm tôi một cái, tôi cười gượng gạo.
"Mẹ cháu không đi làm, chỉ ở nhà nghỉ ngơi thôi."
Nghe vậy, mẹ tôi lập tức thương cảm: "Ồ, vậy là sức khỏe không tốt à?"
Em trai tôi không nhịn được nữa, trực tiếp lên tiếng:
"Mẹ, mẹ không biết Tạ Thành Hải à? Là bố chồng đấy, mẹ anh ấy là nghệ sĩ."
Tạ Thành Hải, người giàu nhất thành phố.
Nụ cười trên mặt mẹ tôi lập tức hóa thành sự kinh ngạc: "Tạ Thành Hải là bố cháu?"
Tạ Dực gật đầu, coi như thừa nhận.
Mẹ tôi trừng mắt nhìn tôi, tôi vô tội lắc đầu: "Con cũng không biết, hôm nay mới biết mà!" Thật sự là như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ta-duc-an-an/13.html.]
Tôi trừng mắt nhìn em trai: "Sao em biết, mà đến giờ mới nói cho chị?"
Em trai tôi ngây thơ lắc đầu: "Chị đâu có hỏi em, chị họ của anh ấy chẳng phải là Tạ Duệ Duệ sao? Biết chuyện này là bình thường mà."
Chị họ?
Quả là tin tức sau lại càng sốc hơn tin trước.
Tôi cố giữ nụ cười trên môi, nhưng trong lòng đã âm thầm ghi sổ nợ với hai người đàn ông này.
Mẹ tôi thì kéo tôi vào phòng ngủ, cầm cái móc áo định đánh tôi.
"Tống Vận An, mẹ vất vả nuôi con lớn lên, sao con có thể đi bắt cóc con trai nhà người ta? Ba mẹ người ta biết chuyện hai đứa đã kết hôn chưa?"
Tôi kêu la thảm thiết, lập tức lao ra khỏi phòng, núp sau lưng Tạ Dực.
"Mẹ, là anh ấy lừa con kết hôn, không phải con bắt cóc anh ấy!"
Tạ Dực cũng vội vàng gật đầu, chắn trước mặt tôi.
Mẹ tôi thở dốc, nói: "Tống Vận An, giờ mày bắt đầu học nói dối rồi đúng không? Người ta nhìn trúng mày ở điểm nào chứ?"
Đúng lúc này, cửa nhà bị đẩy ra, Lâm Dật Vân trở về.
"Hu hu hu, anh Dật Vân, mẹ xem thường em."
Tôi giả vờ khóc, lập tức trốn ra sau lưng Lâm Dật Vân.
Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần anh ấy nói giúp, mẹ tôi chắc chắn sẽ bỏ qua cho tôi.
Lâm Dật Vân được mẹ tôi gọi về, cũng bị tin tôi kết hôn chớp nhoáng làm cho sửng sốt.
Anh ấy đã gặp Tạ Dực trước đây, nên không đến mức xa lạ.
Sau khi an ủi mẹ tôi, anh ấy gọi Tạ Dực ra ngoài để nói chuyện.
Còn tôi thì ở trong phòng, bị mẹ ép kể hết chuyện giữa tôi và Tạ Dực, tất nhiên tôi đã lược bỏ phần mẹ anh ấy bảo tôi rời xa anh.
"Con gái à, không dễ dàng gì nhỉ!"