Ta đến làm vợ chàng - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-10-01 20:11:47
Lượt xem: 905
Liễu Uyển nói đúng một câu, A Thọ dễ lừa, ta nói ta là do thần tiên đưa đến, hắn liền tin chắc không nghi ngờ, buông bỏ lớp phòng bị cuối cùng với ta.
Nếu lại có một người xuất hiện, lấy được lòng tin của A Thọ, rồi dạy hư hắn.
Ta vô cùng nghiêm túc dọa A Thọ: "A Thọ, ta nói cho chàng biết, trên đời này có rất nhiều kẻ lừa đảo, họ sẽ giả vờ thân thiết với chàng, thừa lúc chàng không chú ý sẽ bán chàng đi, bán vào hầm mỏ làm việc, chỉ cho chàng ăn bánh bao không, chỉ được uống nước bẩn."
Trong mắt A Thọ xuất hiện vẻ kinh hoàng.
Ta hơi nheo mắt, đi vào vấn đề chính: "Nhưng nương tử ta sẽ không lừa chàng, ta là người tốt với chàng nhất trên đời này, là người thân cuối cùng của chàng, là chỗ dựa duy nhất của chàng."
Trước khi đến đây, ta là nhân viên bán hàng xuất sắc nhất, giỏi nhất trong việc tẩy não... không phải, giỏi nhất trong việc dẫn dắt.
Ta ngồi nghiêm chỉnh, trầm giọng hỏi: "Mỗi ngày thức dậy việc đầu tiên là gì?"
A Thọ nghiêm mặt, nghiêm túc trả lời: "Tìm nương tử."
Ta vẫn giữ nguyên sắc mặt, tiếp tục hỏi: "Ngoài nương tử ra..."
A Thọ trả lời trôi chảy: "Những người khác đều là kẻ lừa đảo."
Ta: "Hôm nay không nghe lời nương tử..."
A Thọ: "Sau này chỉ được ăn mướp đắng."
Ta: "Ngày nào cũng ăn mướp đắng..."
A Thọ: "Ngày tháng sẽ rất khổ."
"Tổng kết."
"Yêu nương tử, kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa."
"Ăn cơm."
Hắn nhắm mắt thành kính, chắp tay:
"Thê Men."(a men)
Nghi thức trước bữa ăn kết thúc.
Ngày qua ngày, A Thọ nói càng ngày càng trôi chảy.
Trước khi thương lái đến, hắn đã gặt xong lúa mì của mình.
Giá lương thực ở đây ta đã hỏi Trần thẩm, mỗi làng một giá, bán lúa mì đi, để lại một ít ăn.
Tiền bán lúa mì ta chia làm ba phần, một phần nộp thuế, một phần chi tiêu hàng ngày, còn lại một phần để dành, phòng khi cần dùng.
Lâu lắm rồi không sống tằn tiện, nghèo khó như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ta-den-lam-vo-chang/chuong-8.html.]
Chỉ dựa vào tiền làm ruộng thì chỉ đủ sống qua ngày, nhưng không thể bỏ hết trứng vào một giỏ, ai mà chê tiền nhiều chứ.
Ở đây phụ nữ còn thêu thùa bán, nhưng ta không biết thêu, sau khi làm thân với họ, ta theo họ vào trấn, họ bán những hoa văn đã thêu xong cho cửa hàng vải đáng tin cậy, đỡ cho ta phải tự mình lựa chọn.
Trong cửa hàng vải, ông chủ quản lý sổ sách, bà chủ tiếp khách, có hai tiểu nhị.
Lúc người cùng làng giao dịch, ta nhìn hai tiểu nhị đó, không khỏi lắc đầu.
Đây là trình độ bán hàng gì vậy?
Bà chủ đang tiếp một cặp mẹ con, người mẹ muốn may cho con gái một bộ quần áo mới trước tết, đang phân vân về màu sắc, cũng đang phân vân về giá cả.
Ta thấy tiểu cô nương cứ nhìn chằm chằm vào một tấm vải màu vàng nhạt, ta đi đến bên tấm vải đó: "Màu này đẹp này."
Ta sờ sờ: "Sờ vào cũng thoải mái, làm áo lót hay áo ngoài đều được."
Tiểu cô nương tưởng ta cũng muốn mua tấm vải này, có sự cạnh tranh, trong lòng lo lắng, liền kéo góc áo mẹ mình.
Ta nhìn tiểu cô nương: "Màu này hợp với tiểu cô nương này ghê, trông vừa trắng trẻo vừa xinh xắn."
Bà chủ: "Đúng vậy, màu này tươi sáng, hoạt bát, tiểu cô nương đều thích, trong tiệm chỉ còn lại một ít này thôi, không còn thêm một thước nào nữa, chỉ có thể bán cho một người."
Tiểu cô nương lại kéo góc áo mẹ mình, mẹ nàng lập tức lấy tấm vải: "Chúng ta đến trước."
Ta lộ ra vẻ mặt tiếc nuối, hai mẹ con vội vàng đi thanh toán.
Ta đi đến trước mặt bà chủ, nở nụ cười chuẩn mực: "Bà thấy ta làm tiểu nhị cho bà thế nào?"
Bà chủ có chút do dự, nhưng ông chủ lại không đồng ý, ta nói sẽ giúp họ miễn phí ba ngày, để họ xem hiệu quả.
Ba ngày sau, ông chủ tươi cười chào đón, ký hợp đồng lao động với ta.
Ta cũng là người có việc làm ở đây rồi.
Làng cách thị trấn không gần, đi xe bò mất nửa canh giờ, mùa thu đông trời tối rất nhanh, bà chủ lo lắng cho sự an toàn của ta, nên khi trời chưa tối đã giục ta về nhà.
Ta ngồi trên xe bò, trời như nhuộm mực, chỉ có trăng sáng treo cao.
Ta nhìn về phía trước, ở đầu làng có một chiếc đèn lồng đang sáng, bên cạnh đèn lồng có một người đang đứng nhìn về phía đường.
Anan
Có người đang đợi ta về nhà.
Xe bò dừng lại, ta nhảy xuống, A Thọ đã không đợi được nữa, đi đến trước mặt ta.
"A Thọ, ta về rồi."
Một phụ nữ sáng đi tối về khó tránh khỏi bị người ta nói ra nói vào, thậm chí có người còn đến khuyên A Thọ đừng để ta đi vào thị trấn nữa, suốt ngày không ở nhà, bảo rằng không chừng ta đã có người khác ở thị trấn rồi.
Nếu là một người đàn ông bình thường, nghe được những lời đó chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.
May mà A Thọ chỉ coi vợ là trời, vợ là đất, sẽ không cản trở ta nửa phần.