Ta đã ly hôn với Thiên Đế 3000 năm - Chương 8

Cập nhật lúc: 2025-02-09 13:46:34
Lượt xem: 180

7.

Trạch Hoa bị bệnh, bệnh rất nặng, là tâm ma. (9)

Ta không dám nói cho người khác biết, Thiên Đế chưởng quản lục giới vốn là nên có tâm trong sáng như nước, nay sinh tâm ma sẽ khiến cho người khủng hoảng.

Ngày ấy, Trạch Hoa đau khổ ôm lấy đầu, cả người dựa vào cây ngô đồng cuộn tròn, không ngừng rên rỉ với ta, “Miểu Liên, ta đã đối đầu với hắn ba ngàn năm rồi, vì sao, vì sao vẫn không được?”

Khi đó cơ thể của hắn lạnh đáng sợ, ánh mắt một nửa trong một nửa chuyển màu đỏ đậm, đối với người bình thường thì đáng sợ, nhưng ở trên người hắn lại có một loại cảm giác yêu dã xinh đẹp.

“Miểu Liên, không được để người khác nhìn thấy dáng vẻ này của ta!”

Mồ hôi của hắn chảy ròng ròng từ thái dương chảy xuống, ta sợ tới mức ôm lấy hắn, ta hỏi: “Huyễn Mịch Tôn Thần cũng không được hay sao?”

“Không được!” Hắn cắn chặt răng, “Ai cũng không được!”

“Được, vậy ta đem ngươi đi!”

Trong sách cổ có ghi lại tâm ma của Thần tộc.

Mẹ ta mặc kệ nó, cuối cùng cũng phải vì giữ tính mạng mà g.i.ế.c nó.

Huyễn Mịch Thần Quân kể từ lúc bắt đầu đã hủy diệt tâm ma, bởi vậy một lòng diệt tình tuyệt ái rất nhiều năm.

Tâm ma có thể hủy đi tâm trí con người, gặp người mạnh cũng sẽ mạnh, nếu không có ý chí cường đại thì không thể khống chế được.

Ta vốn là có dòng m.á.u nửa thần nửa ma nên không có thứ đồ kia, cho nên ta căn bản không thể tưởng tượng nó thống khổ như thế nào, có thể khiến cho Trạch Hoa bị ức chế suốt ba ngàn năm.

Quan trọng nhất là, ta lại không hề biết gì về ba ngàn năm giãy giụa này của hắn.

Ta để lại phong thư cho mẹ nuôi, trong đó nói ta cùng với Trạch Hoa ra ngoài giải sầu mấy ngày, việc của Thiên giới để bọn họ giao cho người có tín nhiệm làm.

Sau đó, ta cẩn thận tính toán, Bắc Hoang Sơn ai cũng biết, Man Hoang đã thành địa bàn của Thủ Dương.

Liền cắn răng mang theo Trạch Hoa trở lại Cửu Chúc Sơn.

Đây là nơi ta cùng với Trạch Hoa từ nhỏ luyện công, sau khi chúng ta xuống núi đã tự tay phong linh mạch

Lại không nghĩ đến có một ngày sẽ trở về.

Thật ra ta biết vì sao Trạch Hoa giấu kỹ tâm ma của hắn như thế, cha mẹ ruột hắn cũng không nói.

Đơn giản là vì sợ thân thể của Huyễn Mịch thần quân không chịu nổi.

Khi còn nhỏ ta từng nghe có người nói với ta, nói là nhiều năm trước mẹ ta từng bị giam cầm trong vũng bùn luân hồi.

Cha ta ở bên cạnh nàng ngày này qua ngày khác, sau vô số lần trải qua thống khổ mất đi những người yêu thương nhất của mình, rốt cuộc đã nghịch thiên mà phá được sự giam cầm đó.

Cái giá là bị phản phệ, thân thể suy nhược cực điểm, mà Huyễn Mịch thần quân cũng vì để cứu người bạn thân duy nhất, trực tiếp giao ra một nửa thần lực.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ta-da-ly-hon-voi-thien-de-3000-nam/chuong-8.html.]

Từ lúc đó bốn người bọn họ vân du khắp nơi, thu thập niệm lực của nhân gian để điều dưỡng thân thể, mấy năm nay thật vất vả mới khôi phục lại, Trạch Hoa nhất định không thể để Huyễn Mịch Thần Quân lại lần nữa mạo hiểm vì hắn.

Hắn muốn giấu thì ta giúp hắn giấu, dù sao khi còn nhỏ lúc gặp rắc rối đều là chúng ta cùng nhau chịu.

Lúc này, Trạch Hoa nhắm chặt hai mắt, nằm ở trên giường, ta duỗi tay vuốt phẳng chỗ giữa hai lông mày đang nhíu chặt.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
"I will tell you lovely stories"

Bỗng nhiên trong lòng kinh hãi, nhớ tới ba ngàn năm, ta đã ly hôn với hắn được ba ngàn năm rồi.

Vậy tâm ma của hắn đã xuất hiện từ trước đó.

“Miểu Liên, Miểu Liên.” Hắn bỗng nhiên mở miệng, dồn dập gọi tên ta.

“Miểu Liên, không ly hôn, được không?”

Trạch Hoa nắm chặt lấy tay ta, mồ hôi dần ướt lòng bàn tay, không hiểu sao khi nhìn hắn nằm co rúm lại, trái tim ta giống như bị từ từ bóp nát.

Còn đau hơn so với cái lần ta nhìn thấy hắn cùng nam tiên ngày ấy.

“Trạch Hoa, tỉnh lại đi, bị ác mộng sao!”

Ta duỗi tay gọi hắn, nhưng gọi thế nào hắn cũng không tỉnh, chỉ nghe hắn lặp đi lặp lại gọi tên ta.

Cuối cùng lại nói một câu, “Hồi còn nhỏ, đá đổ bát ăn cho chó là ta sai rồi.”

Lần này ta ở bên cạnh hắn canh chừng cả đêm, ngày hôm sau, mới tờ mờ sáng ta đã bị một hơi thở truyền đến đánh thức.

Xoay người thì thấy Trạch Hoa từ sau lưng ôm lấy ta, trong mắt đã khôi phục ánh sáng, thấy ta tỉnh lại hắn cười nói: “Tỉnh rồi?”

“Ta nhớ rõ đêm qua ta không phải…”

“Trên mặt đất lạnh, là ta ôm nàng lên” Nói xong hắn đột nhiên ho một trận, còn nôn ra một ngụm m.á.u lớn.

Ta vội đứng dậy lấy khăn lau sạch cho hắn, Trạch Hoa xin lỗi, “Phiền nàng quá.”

“Trạch Hoa, chuyện này rốt cuộc là sao?”

“Nàng là chỉ tâm ma, hay là thích nàng?”

Hắn nhìn ta chằm chằm, làm ta đột nhiên không kịp phòng bị, không chờ ta trả lời hắn, người kia liền nâng tay lên, trao cho ta toàn bị kí ức của hắn.

Trong nháy mắt, những hình ảnh dũng mãnh truyền tới trước mắt ta.

Ta nghe thấy Trạch Hoa ở bên cạnh nhẹ giọng nói: “Miểu Liên, hiện giờ ta đã m.ó.c t.i.m móc phổi cho nàng xem, tâm ma cũng được, Thủ Dương cũng được, ta đều mặc kệ.”

“Ta chỉ cần nàng thôi!”

Hai mắt hắn lại đỏ lên, trong lời nói của hắn có dũng khí được ăn cả ngã về không, muốn mang ta cùng nhau trầm luân.

______

(9). Tâm ma: Trong tu tiên hay một số thuyết pháp của đạo giáo, tâm ma chính là những cái xấu trong bản thân một người tu luyện, muốn tu luyện đầu tiên phải đối mặt mới tâm ma của mình. Tâm ma chính là bản thân mình đó.

Loading...