Ta có thể nhìn thấy khi nào họ ch*t - 12.
Cập nhật lúc: 2024-09-26 15:09:58
Lượt xem: 8
Hân Ni bắt đầu đi học ở trường, vì cô không được đến trường thường xuyên do mẹ cô muốn cô đi kiếm tiền nên Hân Ni đối với kiến thức vô cùng xa lạ.
Ông nội cô đã đặc biệt sắp xếp gia sư cho cô, vì thế nên toàn bộ thời gian cô đều chuyên tâm học tập.
Ngoài ra cô còn phải học nhiều môn năng khiếu và học lễ nghi.
Thời gian trôi qua dài đằng đẵng, Hân Ni càng ngày càng thành thạo, tuy chưa được coi là xuất sắc nhưng cô cũng đã tiến xa hơn mọi người rất nhiều.
Ngay khi vừa hoàn thành xong chương trình đúng với độ tuổi của mình, cô nhanh chóng được sắp xếp vào lớp đầu bảng của một trường quý tộc danh giá.
Hân Ni vừa bước xuống trường đã nhận được một vài ánh mắt tò mò. Một số đông các học sinh lớp dưới còn tới nịnh bợ cô, dù sao danh tiếng của cô từ bữa tiệc hôm đó cũng đã vang xa.
Hân Ni không để ý nhiều cô chỉ mỉm cười chào hỏi qua loa với một số người rồi vào lớp học.
Cô chậm rãi bước vào lớp, đây là lần đầu tiên tới một ngôi trường thực sự, Hân Ni có phần hồi hộp.
Nhưng cô tự ổn định cảm xúc, hoàn thành bài giới thiệu của bản thân.
Khi bước về chỗ ngồi được sắp xếp, cô thật sự phấn khích vì cô có thể cảm nhận được dù cô có gia thế cực kì khủng nhưng không một ai cố tình lấy lòng cô.
Không khí trong lớp cũng cực kỳ nghiêm túc, dường như ai ai cũng chỉ có một mục tiêu chính là học tập chăm chỉ.
Cô lúc này mới hiểu được rằng không phải ai trong giới thượng lưu cũng giống nhau. Các bạn trong lớp của cô cũng rất thân thiện, dượng như trong lòng họ cũng có những ý định và ước mơ riêng. Vì thế tất cả mọi người đều cố gắng hết sức.
Hân Ni cũng vậy, sau này, cô muốn làm một con chim đại bàng có thể bay thật xa, thật cao, tự do phóng khoáng trên bầu trời .
Sau một thời gian,Hân Ni bắt đầu hòa nhập vào cuộc sống học sinh, cô chăm chỉ học hành, ngày ngày trau dồi bản thân.
Cô đôi khi sẽ nằm trong chăn khóc, áp lực trên vai cô quá lớn, nhưng cô cũng có thể tự an ủi bản thân rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Cô cố gắng rất nhiều, mệt mỏi và áp lực cũng rất nhiều, đôi khi học đến sáng, học tập đến nỗi đồ ăn cũng không còn ngon nữa.
Thoáng cái mà cô đã lên cấp ba, gần như cuộc sống hàng ngày của cô lặp lại như hồi nhỏ nhưng màu sắc hơn một chút.
Hân Ni vui vẻ bước vào trường, trong khi cô đang mải mê trò chuyện với Đồng Đồng thì ở trước hành lang đã bị vây kín người.
Đồng Đồng không khỏi tò mò muốn đi xem náo nhiệt còn Hân Ni thì chỉ muốn nhanh chóng về lớp để ôn thi, dù sao năm sau cô cũng lên lớp 12 rồi.
Thế nhưng vì sự nhiệt tình của Đồng Đồng nên cô đành phải đi theo. Ở giữa đám đông, hai người hoàn toàn lọt thỏm giữa một dàn học sinh.
Chỉ có một số người nhận ra Hân Ni nên tránh đường để cho cô đi. Đồng Đồng đi bên cạnh cô thấy cảnh này không khỏi giơ ngón tay cái, Hân Ni quả là tuyệt nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ta-co-the-nhin-thay-khi-nao-ho-cht/12.html.]
Sau khi chen lấn một hồi, họ hoàn toàn đứng ở phía trước. Ở đó một bóng dáng cao lớn, tay cầm chai nước khoáng đang nói chuyện với một anh chàng đeo kính ở bên cạnh.
Anh mặc một chiếc áo nỉ màu trắng, tóc được chải một cách tùy tiện, tạo lên một cảm giác phóng khoáng vô cùng.
Hân Ni không nhận ra người kia nhưng nhớ rất rõ anh chàng đeo kính. Chu Văn Phong, thiếu gia nhà họ Chu, người ta gọi anh ta là nam thần trường cấp ba quý tộc .
Lý do rất đơn giản để cô nhận ra anh ta là vì mọi người ghép đôi cô với anh ta là vì hai nhà khá thân thiết, cô còn là hoa khôi của trường nên cũng không có gì đặc biệt lắm.
Khi cô ngẩng đầu lên, ánh mắt của anh chàng đứng cạnh Chu thiếu gia nhìn cô, Hân Ni khẽ giật mình,
ánh mắt ấy khiến cô mơ hồ nhớ đến một hình bóng. Khi Hân Ni đang mơ màng Đồng Đông liền kéo mạnh tay cô , mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
“ Này Ni Ni , không phải là thiếu gia Mộ đang đi về phía này chứ.” Hân Ni hoảng hột ngẩng mặt lên nhìn người trước mặt .
Chào mừng đến với sao, ahhihi. .Mong mng đọc truyện vui vẻ.⋆。‧˚ʚ🍒ɞ˚‧。⋆
Mộ Tu Lăng, là anh ta sao. Khi cô còn chưa kịp định thần lại, một bóng dáng cao lớn đã che khuất tầm nhìn của cô.
Anh mỉn cười nói xin chào với cô. Vẫn là giọng nói đó, thanh mát như bạc hà, làm người khác không khỏi cảm thán.
“ Tiểu Hân Ni , lâu không gặp “ . Anh cười một nụ cười rạng rỡ, bước tới gần cô.
“ Uhm lâu rồi không gặp, anh vẫn khỏe chứ”. Cô bình thản đáp lại, dù sao cô cũng được rèn luyện, sao có thể để lộ cảm xúc cho được.
Việc hai người họ nói chuyện với nhau trực tiếp khiến hiện trường bùng nổ, rất nhiều lời bàn tán được lan truyền trong trường ngay sau đó.
Hân Ni nghĩ đến việc ngày mai cô sẽ bị người ta nhìn chằm chằm thì không khỏi cảm thán, haiz, tên này bị dở hơi à.
Mãi đến lúc cô ngồi trên xe của anh ta, cô vẫn còn đang suy nghĩ về việc rõ ràng là cô đâu có thân với anh ta.
Hồi nhỏ, Mạn Ninh rất vô sỉ, uhm đúng vậy rất vô sỉ. Thế nên sau khi lão Mộc gia có ý mời cô đến chơi,
cô cũng không ngần ngại mà làm theo. Đặc biệt, lão Mộc gia cũng rất thích cô, vì thế có thể coi ông ấy như ông của cô cũng được.
---------
Ahihi, chao xìn mọi người.
Tôi xin dập đầu thành tâm hối lỗi khi bỏ rơi đứa con đầu lòng của mình hehe.
Thật sự thì không ngờ tôi đã drop nhỏ một tháng.
Uhm thâth sự hin lỗi, mong mng đọc truỵn vui vẻ, huhu