Ta Bị Người Xuyên Không Cướp Mất Thân Thể - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-07-10 10:04:26
Lượt xem: 116
Hoa tươi thì yếu ớt, những trúc xanh thì vẫn sẽ xanh.
Kiếm của ta là kiếm g.i.ế.c người, nhưng lần đầu tiên múa vì người khác.
"Kiếm khí Tây Hà múa lượn tận mây xanh, cô bồng tự vẫy chỉ có chàng."
Nàng nói, "Bộ nhớ chỉ có thế thôi, làm sao có thể chạy được hai bộ chương trình mà không có sự hy sinh? Nếu không, 'CPU' sẽ nổ tung."
Mặc dù ta nghe không hiểu lời của nàng, nhưng cũng có thể lý giải đại khái.
Có lẽ là nàng đang lo lắng cho ta.
Ta an ủi nàng, kiếm tu lấy kiếm ý luận cao thấp, không quan trọng tu vi như nào.
Cho dù ta chỉ là một người phàm, nếu ta có thể nhìn thấy Thiên Đạo kiếm ý, cho dù là tu sĩ Nguyên Anh, cũng phải kính ta ba phần.
Nàng từ chối cho ý kiến, lại giống như rốt cuộc buông xuống khúc mắc, sống khoái hoạt.
Dần dần, ta phát hiện, nàng bắt đầu siêng năng học tập.
Nàng học trận pháp vô cùng tốt, phụ thân nhiều lần khích lệ nàng, nàng cũng không kiêu không gấp.
Chỉ là lúc nhàn hạ, bắt đầu sáng tác thư tịch, ghi chép lại những ý tưởng kỳ diệu của mình.
Ta cười nàng, người tu chân năm tháng dài đằng đẵng, cho dù là tu vi Kim Đan của ngươi bây giờ, cũng có tuổi thọ năm trăm, cái gì mà gấp vì chính mình viết sách truyền thừa.
Nàng chỉ khẽ thở dài một hơi, trả lời ta: "Ngày mai lại là một ngày mới, sẽ còn có bao nhiêu ngày mai."
Nàng chịu khó như vậy, ta ngược lại là có chút không thích ứng.
Bản edit của Liễu Như Yên, bà trùm phải diện, ăn chộm hãy cẩn thận, lubakachiiii
Chỉ xem như nàng có mục tiêu, nên tính tình thay đổi.
Viết xong sách, nàng lại bắt đầu tận sức cải tiến trận pháp Tu Chân Giới, chuyển hóa pháp khí đối trận g.i.ế.c địch thành dụng cụ thường ngày.
Khôi lỗi phù bị nàng đổi thành xe trâu cày phàm trần, dân chúng môn hạ Vạn Pháp chỉ cần một chút linh thạch nho nhỏ để khởi động, là có thể dùng khôi lỗi phù trồng trọt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ta-bi-nguoi-xuyen-khong-cuop-mat-than-the/chuong-3.html.]
Nàng còn cải tiến đại trận phòng hộ linh điền, ở phía trên sáng chế một đạo Súc Thủy Phù, để ở nơi không có nguồn nước, đệ tử chăm sóc linh điền, liền không cần mỗi ngày đi gánh nước tưới ruộng nữa.
Lần duy nhất nàng suýt chút nữa thất thủ, là nàng thử dẫn lôi phù, vừa vặn có một đệ tử ở bên độ kiếp, lôi suýt chút nữa bị nàng dẫn đi.
Lợi dụng ngoại vật độ kiếp, đệ tử kia suýt nữa bị Thiên Đạo c.h.é.m thành cái sàng, cũng may lúc đó ta tỉnh, giúp tên tiểu đệ tử kia.
Từ đó, nàng liền thu liễm chút, không vội vàng như trước nữa.
Nàng sống tự do tự tại, ta sẽ càng vui vẻ.
Kiếm Tâm sáng rõ, tự nhiên tiến bộ thần tốc, chỉ qua mấy chục năm, ta vậy mà lại mò tới hàng rào Phá Đan Thành Anh.
Ngày phá đan thành anh, là kiếp ta tự mình độ.
Nàng quen thuộc đều là ngoại vật, độ kiếp, tự nhiên vẫn là kiếm tu chiếm ưu thế.
Nhưng ta không nghĩ tới chính là, trải qua chín đạo lôi kiếp, trong nháy mắt Nguyên Anh phá đan mà ra, nàng vậy mà nhét nguyên thần hấp hối của ta vào trong Nguyên Anh mới thành hình, sống sờ sờ mà tách ra bên ngoài cơ thể.
Nguyên Anh hóa hình, ta theo gió mà lớn, chỉ trong giây lát, đã là bộ dáng thiếu niên.
Nhưng nàng không có tu vi, trong nháy mắt, trên khuôn mặt đã hiện lên vết nhăn nheo.
Ta hỏi nàng vì sao?
Nàng cười trả lời ta, "Lúc ta đến, thiên đạo đã nói với ta, bởi vì ta ngoài ý muốn c.h.ế.t đột ngột, muốn cho ta sống lại thêm một lần nữa, nhưng ta đã sống qua một đời, sao phải đoạt tính mạng người khác?"
Đạo thể trời sinh, trong số mệnh nên có một kiếp.
Ta vốn tưởng rằng năm mười tám tuổi, lần trọng thương đấy chính là kiếp của ta, lại không ngờ, thì ra nàng mới là kiếp của ta.
Nhưng chắc là thiên đạo cũng không ngờ tới, người ngoài như nàng lại có tính cách tiêu sái như vậy.
Không có tu vi, thứ nàng có chỉ còn lại một bộ phàm thể.
Nguyên Anh đã thành, Thanh Vân giới đã không còn kiếm ý ta có thể theo đuổi, ta phá vỡ bức tường ngăn đi lên ba ngàn thế giới, mài giũa đạo tâm.