Sức Mạnh Của Sự Nỗ Lực - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-09-22 10:26:01
Lượt xem: 2,098
Khi tất cả mọi thứ đã kết thúc, tôi cuối cùng cũng có thể vô tư mà ngủ một giấc thật dài.
Giấc ngủ ấy kéo dài rất lâu, và tôi đã mơ một giấc mơ thật dài.
Trong giấc mơ, mẹ tôi thực sự bị ngộ độc khí gas và phải nhập viện. Còn tôi cũng bị ngộ độc nhưng hồi phục nhanh hơn nhờ thể trạng tốt hơn.
Nhưng mẹ tôi thì không may mắn như vậy, bà phải ở trong phòng chăm sóc đặc biệt.
Chi phí điều trị quá lớn khiến tôi kiệt quệ, tôi không còn tinh thần để tham gia kỳ thi đại học, càng không thể bỏ mặc mẹ ở lại một mình.
Cuối cùng, Lâm Kỳ Kỳ xuất hiện, giới thiệu tôi đến làm những công việc cơ bản tại tập đoàn nhà họ Hoắc.
Dù vậy, mẹ tôi vẫn không qua khỏi và bà đã ra đi.
Điều đó không ngăn được việc tôi từ đó trở nên tận tụy, trung thành với Lâm Kỳ Kỳ, không ngừng làm việc dưới sự chỉ đạo của cô ta.
Khi ấy, Lâm Kỳ Kỳ khác hẳn bây giờ. Cô ấy dịu dàng, tốt bụng và độc lập.
Trong những năm học, điểm số của tôi và cô ấy luôn ngang nhau, thường luân phiên nhau giữ vị trí thứ nhất và thứ hai.
Sau khi tôi từ bỏ kỳ thi đại học, Lâm Kỳ Kỳ thực sự dựa vào năng lực của mình để đỗ vào Thanh Hoa.
Khi đó, cô ấy tỏa sáng, là người đáng được yêu mến.
Sau giấc mơ dài, khi tỉnh dậy, tôi cảm thấy một chút trống trải.
Nếu Lâm Kỳ Kỳ giữ vững được sự kiên định và lòng tốt như kiếp trước, có lẽ rất nhiều chuyện đã thay đổi...
Nhưng dù thế nào đi nữa, kiếp này cô ta đã làm tổn thương gia đình tôi và nhiều lần hãm hại tôi.
Tôi không thể tha thứ cho cô ta nữa.
Chẳng bao lâu sau, đồn cảnh sát lại có tin tức. Bùi Mục cuối cùng cũng chịu khai ra sự thật.
Khi tôi đến, cảnh tượng trước mắt là Lâm Kỳ Kỳ đang bị mẹ mình túm tóc, mắng chửi.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
"Mày là con bé c.h.ế.t tiệt, làm ra mấy chuyện này mà không biết tự lo liệu cho sạch sẽ! Đây sẽ là vết nhơ cả đời của mày, đến lúc nhà họ Hoắc không cưới mày nữa, tao xem mày tính sao!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/suc-manh-cua-su-no-luc/chuong-9.html.]
Lâm Kỳ Kỳ ngồi thất thần trên ghế, miệng lẩm bẩm:
"Không thể nào... Tôi là nữ chính mà... Tôi là nữ chính..."
Mẹ cô ta đẩy mạnh một cái, khiến cô ngã nhào xuống đất.
"Mày đọc quá nhiều tiểu thuyết rồi đấy à? Suốt ngày mơ tưởng gì mà nữ chính nam chính chứ!"
Lâm Kỳ Kỳ vừa khóc vừa cười đ.i.ê.n dại:
"Mẹ biết gì chứ?! Nếu không phải vì con là nữ chính, Hoắc Cảnh làm sao lại thích con! Nếu con không phải nữ chính, thì mẹ lấy đâu ra mấy món trang sức vàng bạc này?"
Nói đến đây, cô ta nổi đ.i.ê.n đập mạnh vào tấm kính ngăn của phòng thẩm vấn:
"Bùi Mục, cậu là nam phụ số ba mà! Cậu phải vì tôi mà hy sinh mạng sống chứ! Sao cậu dám phản bội tôi?"
Bùi Mục chỉ nhìn cô ta thật sâu, đôi mắt đầy thất vọng, rồi cuối cùng lặng lẽ quay đi.
Đúng lúc đó, Hoắc Cảnh cũng bước vào đồn cảnh sát.
Lâm Kỳ Kỳ vội vàng tiến đến chỗ hắn, định lao vào ôm như trước kia, nhưng Hoắc Cảnh chỉ nghiêng người tránh đi.
Gương mặt hắn không giấu nổi sự ghê tởm:
"Sao cô có thể làm ra chuyện hãm hại người khác như thế này? Cô làm tôi mất mặt quá rồi!"
Lâm Kỳ Kỳ không thể tin nổi:
"Sao anh lại nói như vậy với em? Rõ ràng mấy ngày trước anh còn hứa sẽ đính hôn với em mà!"
"Đính hôn ư? Đừng nói đến đính hôn! Tôi đưa cô về nhà, vậy mà cô thậm chí còn không nói nổi mấy câu tứ thư ngũ kinh mà các tiểu thư danh giá phải biết! Cô có biết mọi người trong giới đều đang cười nhạo tôi vì có một vị hôn thê mù chữ không?"
"A Cảnh, không phải vậy đâu... Em đã được tuyển thẳng vào Thanh Hoa, sao có thể là mù chữ được chứ?"
"Tôi đến đây hôm nay là để nói về việc hủy bỏ đính hôn. Còn về đứa con trong bụng cô, tốt nhất là sớm bỏ đi. Sau đó sẽ có luật sư đến bàn chuyện bồi thường với cô, tôi đã làm tròn nghĩa vụ của mình rồi!"
Lâm Kỳ Kỳ muốn đuổi theo, nhưng lại bị Hoắc Cảnh mạnh tay đẩy ngã xuống đất.
Tôi bước đến trước mặt Lâm Kỳ Kỳ, cúi xuống kéo cô ta đứng dậy.