Sức Mạnh Của Sự Nỗ Lực - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-09-22 10:25:57
Lượt xem: 2,738
Tôi không quan tâm đến mối tình rối ren giữa nam nữ chính, tôi chỉ muốn nỗ lực hết sức để đạt được kết quả xứng đáng với bản thân.
Với hoàn cảnh gia đình tôi, học hành là con đường duy nhất để thay đổi số phận.
Chúng tôi đã khổ luyện suốt mười tám năm, đặt hết mọi hy vọng vào một tờ giấy thi chỉ để đổi lấy một cơ hội công bằng.
Nghĩ đến mẹ tôi, một mình nuôi nấng tôi suốt bao năm qua, chịu bao vất vả và gian khổ.
Nghĩ đến những đêm dài mình một mình chiến đấu với đống bài tập, trải qua biết bao mùa hè nóng bức và mùa đông giá lạnh.
Tôi phải thi, và tôi phải thi thật tốt!
Kể từ khi Lâm Kỳ Kỳ có suất tuyển thẳng, cô ta không còn tham gia các kỳ thi nữa.
Cuối cùng, tôi đã trở thành người đứng đầu.
Khi kết quả kỳ thi mô phỏng lần ba được công bố, trên bảng điểm đỏ chói, tên tôi hiện lên ở vị trí đầu tiên.
Có người chế giễu, có người cảm thán: "Không có Lâm Kỳ Kỳ thì Uất Trúc mới lên được hạng nhất."
Chỉ có tôi đứng nhìn bảng điểm, mắt đỏ hoe.
731 điểm, thậm chí còn vượt xa khoảng cách điểm số giữa tôi và Lâm Kỳ Kỳ trước đây.
Cô ta có hệ thống hỗ trợ, 720 điểm là giới hạn của cô ta.
Còn tôi, tôi đã vượt qua hệ thống của cô ta, vượt qua cả giới hạn của bản thân để giành được kết quả này.
Đây là thành quả của những đêm dài khó khăn, những lúc tôi miệt mài trong biển bài tập.
Ai dám nói rằng nỗ lực là vô ích!
Tống Tố lặng lẽ đến bên tôi, bất ngờ lên tiếng: "Tốt lắm, cậu đã vượt qua điểm cao nhất của Lâm Kỳ Kỳ với khoảng cách 6 điểm."
Tâm trạng tôi rất tốt, hiếm khi đùa lại hắn: "Chậc, người đã được tuyển thẳng mà vẫn còn rảnh rỗi quan tâm đến bảng xếp hạng sao?"
Hắn nhếch môi cười nhạt: "Bước chân của kẻ nỗ lực không bao giờ dừng lại."
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Rồi hắn chân thành nói với tôi: "Uất Trúc, cố gắng lên, mình sẽ đợi cậu ở Thanh Hoa."
Đôi mắt hắn sáng rực, tràn đầy sức sống.
Trong lòng tôi thầm cảm thán: 【Xem ra Lâm Kỳ Kỳ vừa mất một người "bạn trai" rồi...】
Tôi cứ ngỡ rằng cuối cùng mình có thể thôi phải đấu trí với Lâm Kỳ Kỳ.
Nhưng khi về đến nhà, điều tôi thấy lại là mẹ con nhà họ Lâm đang ngồi sừng sững trong phòng khách nhà tôi.
Bà Lâm nhìn quanh ngôi nhà đơn sơ của tôi, ánh mắt đầy khinh bỉ:
"Bà nhìn nhà mình mà xem, tường thì ẩm mốc bong tróc, bây giờ là thời đại nào rồi mà nhà vẫn chẳng có nổi cái điều hòa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/suc-manh-cua-su-no-luc/chuong-6.html.]
“Mùa hè thì còn đỡ, chứ mùa đông đến thì làm sao mà chịu nổi?”
“Bà không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho con chứ.”
“Cầm lấy số tiền này, sau này Uất Trúc có thể sống một cuộc đời sung túc mà không phải lo lắng gì.”
“Năm trăm vạn đấy! Đừng nói là bà, ngay cả Uất Trúc dù có học giỏi đến mấy, cả đời cũng khó mà kiếm nổi số tiền này!"
Lâm Kỳ Kỳ ngọt ngào tiếp lời:
"Dì à, dì suy nghĩ kỹ đi. Bọn con cũng không bắt Uất Trúc bỏ thi đại học, sang năm cô ấy hoàn toàn có thể thi lại mà.”
“Vừa có tiền trong tay, lại không ảnh hưởng đến tương lai của cô ấy, chẳng phải là vẹn cả đôi đường sao?"
Tôi đứng đó, toàn thân run rẩy. Thì ra cô ta vẫn chưa chịu buông tha tôi, thậm chí còn muốn lôi kéo mẹ tôi vào chuyện này!
Mẹ tôi ngồi lặng lẽ trên chiếc sofa ở góc nhà, không để lộ bất kỳ cảm xúc nào.
Thấy bà im lặng quá lâu, trong lòng tôi chợt dấy lên chút d.a.o động. Quả thật, số tiền này đối với mẹ mà nói đúng là một con số khổng lồ...
Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, mẹ tôi chộp lấy cây chổi ở góc nhà và vung thẳng vào người mẹ con nhà họ Lâm:
"Đủ rồi đấy! Con gái tôi vất vả suốt ngày đêm chỉ để đợi đến ngày thi đại học, tôi làm mẹ sao có thể bán đứng tương lai của nó!”
“Nhà chúng tôi nghèo thật, nhưng ý chí không nghèo!”
“Con gái tôi học bằng chính khả năng của mình, sống thế nào tôi cũng chấp nhận!”
“Bao nhiêu tiền cũng không thể sánh được với ba năm nỗ lực của nó! Các người cút ngay khỏi nhà tôi!"
Mẹ con nhà họ Lâm bị mẹ tôi đuổi ra khỏi nhà, vừa đi bà Lâm vừa lớn tiếng chửi rủa, thu hút cả hàng xóm ra xem.
Tôi nhìn sâu vào mắt Lâm Kỳ Kỳ, nhưng cô ta thậm chí không dám đối diện với tôi.
Sau khi mọi người đi khỏi, mẹ tôi buông tay, cây chổi rơi xuống đất. Tôi vội vàng chạy đến đỡ bà.
Hàng xóm hỏi han, mẹ tôi chỉ nói vài lời về việc đã xảy ra.
Mọi người đều bất bình nói:
"Mẹ Uất Trúc à, bà đừng để bị lừa nhé, mẹ con nhà đó chắc chắn có âm mưu gì đó!"
"Đúng rồi! Ai lại bảo con người ta đừng thi đại học, coi chừng bị trời đánh đấy!"
"Con bé Uất Trúc tôi nhìn nó từ nhỏ đến lớn, chưa thấy đứa trẻ nào vừa chăm chỉ vừa hiểu chuyện như nó, sau này chắc chắn sẽ thành đạt!"
Tôi nhìn quanh, ánh mắt đầy cảm kích trước sự quan tâm và tin tưởng của mọi người.
Thì ra, vẫn còn nhiều người tin tưởng tôi, vẫn còn nhiều người tin vào sức mạnh của sự nỗ lực.
Về đến nhà, mẹ tôi ngồi phịch xuống ghế sofa, tay khẽ vỗ về lồng ngực.