Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sư Tỷ Nói Ta Là Nữ Chính Truyện Sắc - Chương 13

Cập nhật lúc: 2024-10-20 02:22:54
Lượt xem: 813

Chưởng môn phái Hoa Thanh cùng với các trưởng lão của một số tông môn đã lên kế hoạch cho cuộc chiến này, chỉ vì hắn thiếu một lý do chính đáng để lấy gân cốt và m.á.u thịt của Ma Quân để tu luyện.

Đương nhiên, hắn cũng không đánh lại Ma Quân, cho nên mới bày ra trò này.

Mượn đại chiến giữa người và ma, c.h.ế.t vài anh hùng nhân tộc là chuyện bình thường, sau đó quần long vô thủ, nhân tộc cần người chủ trì đại cục, chưởng môn phái Hoa Thanh đương nhiên có thể đứng ra.

Mà bên phía Ma tộc cũng có kẻ đã dòm ngó ngôi vị Ma Quân từ lâu, lần bày mưu tính kế này, đương nhiên là hợp tình hợp lý.

Trong lưu ảnh thạch mà đại sư tỷ ném ra thậm chí còn có cảnh chưởng môn phái Hoa Thanh tàn nhẫn g.i.ế.c hại các đệ tử mất tích của các tông môn như thế nào, trong phút chốc chân tướng sáng tỏ, trận chiến này chẳng qua chỉ là một trò cười.

Đại sư tỷ mang Ma Quân đi.

Ta không biết đại sư tỷ đã làm thế nào, nàng vẫn luôn thần bí như vậy.

12

Tình cổ của ta đã được giải, nhưng cũng trở thành một phế nhân không có tu vi.

Sắc mặt đại sư huynh mỗi ngày đều khó coi như ai đó thiếu nợ hắn vậy.

Các đệ tử Dược Vương Cốc thật sự rất giỏi, chỉ nửa tháng sau khi tỉnh lại, đan điền của ta đã lành lặn, không còn cảm thấy đau nữa.

Đại sư huynh muốn đưa ta rời khỏi Dược Vương Cốc, trở về Kiếm Tông.

Ta từ chối.

Giờ ta không thể tu luyện nữa, điều tiếp theo chờ đợi ta chính là già đi theo năm tháng, nếu cứ ở lại tông môn, nhìn gương mặt trẻ trung của các đồng môn, ta không dám chắc mình có thể bình tĩnh như bây giờ hay không.

Sau khi nghe xong, đại sư huynh chỉ nói một chữ: "Được."

Hắn nghe theo ý ta, đưa ta đến phàm trần, phàm trần mà ta đã từng rời xa.

Điều khó hiểu là, bản thân đại sư huynh cũng ở lại.

Ta: "..."

Ta thử nhắc nhở đại sư huynh một cách khéo léo: "Đại sư huynh, tông môn không bận sao?"

Đại sư huynh: "Có nhị sư huynh của muội rồi."

Ta: "..."

Dù nói thế nào, đại sư huynh vẫn không chịu nghe, ta hết cách, đành phải từ bỏ.

Ngôi nhà là do đại sư huynh bỏ tiền mua, là kiểu nhà lớn mà ta từng mơ ước mua được khi còn phiêu bạt, nếu có một ngày đại sư huynh quay về tông môn, ngôi nhà này sẽ thuộc về ta, nghĩ thôi đã thấy vui rồi.

Mỗi buổi sáng, đại sư huynh đều luyện kiếm trong sân, rất mãn nhãn.

Ta nhìn một lúc rồi đột nhiên cảm thấy không đúng, ta nhận ra một cách nhạy bén, phải chăng tình cổ trong cơ thể ta vẫn chưa được loại bỏ hoàn toàn, nếu không, tại sao ta cứ nhìn chằm chằm vào môi đại sư huynh, lại luôn cảm thấy đẹp đến mức muốn ăn?

Cơn xúc động này, ta chỉ có khi bị ảnh hưởng bởi tình cổ trước đây.

Bản edit của Liễu Như Yên, bà trùm phải diện, ăn chộm hãy cẩn thận, lubakachiiii

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/su-ty-noi-ta-la-nu-chinh-truyen-sac/chuong-13.html.]

"..."

Cổ trùng này vẫn chưa c.h.ế.t hẳn?

Để chắc chắn, ta ra ngoài tìm một thanh lâu tên là Thanh Phong Các, ở trong đó thưởng thức mỹ nam nửa đêm, cuối cùng phát hiện, may mà cơn xúc động này cũng không phải là dành cho ai cũng có.

Ta uống chút rượu, đang ngắm công tử phía trước gảy đàn, bên cạnh còn có tiểu công tử rót rượu và đút nho, thật đẹp.

Nhưng lại không nảy sinh chút cảm xúc nào.

Ta yên tâm rồi... thật kỳ lạ!

Ta thèm thân thể đại sư huynh, ta thật đáng xấu hổ.

Ta thuộc nằm lòng môn quy của tông môn, không có điều nào cấm kết thành đạo lữ với đồng môn.

Ta đang mượn rượu giải sầu, bỗng nhiên phát hiện có một tiểu quan trông rất giống đại sư huynh, đầu óc không theo kịp miệng lưỡi, ta mở miệng, chỉ vào tiểu quan trông rất giống đại sư huynh: "Ngươi, lại đây."

Nói xong ta còn nghe thấy tiếng cười hì hì của mình.

Đối phương hình như đang đen mặt đi ta trước mặt ta, ta hài lòng gật đầu:

"Không tệ, ngay cả khi lạnh lùng cũng giống đại sư huynh của ta, ngươi sẽ không phải là huynh đệ thất lạc bên ngoài của đại sư huynh đấy chứ?"

Nói xong ta mới nhận ra tuổi tác không khớp, bèn lẩm bẩm một câu: "Chẳng lẽ là cháu trai thất lạc bên ngoài của đại sư huynh?"

...

Không biết từ lúc nào xung quanh càng ngày càng ít người, ta nghe thấy người trước mặt cười lạnh một tiếng: "Khanh Khanh, muội giỏi lắm."

Giỏi cái gì.

"Bốp" một tiếng, một thanh kiếm được đặt trên bàn, ta theo bản năng nhìn sang, sững sờ một chút, đó hình như là kiếm của đại sư huynh.

Ý thức dần dần trở lại, nhận ra những lời đại nghịch bất đạo mà mình vừa nói, sắc mặt ta lập tức trắng bệch.

Rượu cũng tỉnh hơn phân nửa.

"Đại sư huynh." Ta nhỏ giọng nói.

Đại sư huynh không nói gì, tiện thể thanh toán luôn chi phí ăn chơi sa đọa của ta hôm nay.

Là sư huynh thật sự, ta khóc thét.

Ta tửu lượng không tốt, trên đường về được đại sư huynh dìu, nhưng đi được nửa đường hắn chê ta đi chậm, trực tiếp ngồi xổm xuống cõng ta.

Men rượu bốc lên, ta cảm thấy mặt nóng bừng, sau gáy đại sư huynh có một mảng da thịt lộ ra ngoài, ta theo bản năng áp mặt vào.

Mát lạnh, dễ chịu.

Đại sư huynh vẫn không nói gì.

Loading...