Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

SỰ TRẢ THÙ NGỌT NGÀO - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-08-07 14:47:56
Lượt xem: 622

11.

Tôi lập tức che mặt lại, lỗ tai đỏ bừng.

Ngày đó, đến cuối cùng tôi thực sự muốn hỏi anh ấy nghĩ gì về “trọng sinh”.

Tôi muốn ngã bài với anh ấy.

Nhưng sau đó tôi mệt quá nên ngủ quên.

Khi thức dậy vào ngày hôm sau, tôi mừng vì đêm qua mình đã không hành động bốc đồng.

Việc trọng sinh quá hoảng đường, tôi cũng không thể giải thích được tại sao tôi lại giành đi lãnh chứng cùng anh ấy trước.

Hơn nữa, ở kiếp trước Triều Lê Lê dùng quyền lực và tiền bạc của mình để hãm hại tôi.

Nói ra sẽ chỉ khiến nhau thêm xấu hổ mà thôi.

Ngày hôm sau là sinh nhật lần thứ bảy mươi của ông nội Phó.

Sáng sớm, Phó Ôn Từ đưa tôi đi trung tâm thương mại.

Mua quà, thử váy, trang điểm.

Suốt quá trình anh ấy rất lịch sự và kiên nhẫn. Mãi đến tối chúng tôi mới tới được nhà cũ.

Tuy nhiên, vừa bước vào phòng khách, một tách trà bất ngờ được ném vào người tôi.

May mắn thay, Phó Ôn Từ đã giơ tay chặn nó. Tách trà không đập vào đầu tôi, nhưng mu bàn tay của anh lại bị bỏng đỏ.

Tôi bực bội ngước lên thì nhìn thấy khuôn mặt giận dữ của ông nội Phó.

Phía sau ông là Triều Lê Lê trong bộ váy màu vàng.

Triều Lê Lê trước mặt tôi một thân lễ phục đẹp đẽ, vô cùng xinh đẹp, cô ấy hoàn toàn khác với người xấu hổ đến gặp tôi để vay tiền phá thai quả thật như hai người.

Tôi nhất thời hoảng hốt.

Nhưng trong nháy mắt.

Lòng bàn tay tôi bị vòng tay ấm áp của Phó Ôn Từ nắm lấy.

Ông nội Phó cũng nhìn thấy, cơn giận đột nhiên lại nổi lên.

Ông lạnh lùng nhìn tôi bằng đôi sắc lạnh.

"A Từ, cháu đã đọc email ta nhờ thư ký gửi cho con chưa?”

“Chuyện là thế này. Khi còn học đại học, cô thích cặp kè với những người giàu có, khiến hai chàng trai tranh giành cô, một người đã c.h.ế.t và người còn lại vẫn đang ở trong tù."

“Quên đi, đời sống riêng tư của cô vẫn vô cùng hỗn loạn. Đêm tân hôn đó chắc không phải là lần đầu tiên của cô ta đúng không?”

"Thật ra ta cũng không phải yêu cầu con kết hôn, nguyên nhân chủ yếu là sợ con bị cô ta lừa gạt, về sau cô ta sẽ hãm hại con."

Hôm nay có rất nhiều người tới mừng thọ. Các trưởng lão của Phó gia cũng có mặt.

Ông nội tức giận đến mức mọi người đều nhìn tôi bằng ánh mắt không mấy thiện cảm.

12.

Mắt tôi đỏ hoe vì giận dữ, nhưng tôi không có ý tỏ ra cứng rắn.

Cha mẹ của Phó Ôn Từ đều mất khi còn trẻ, anh được ông nội Phó nuôi dưỡng.

Trong vài năm qua, sức khỏe của ông nội Phó ngày càng sa sút.

Ông lo lắng không thể nhìn thấy đứa cháu trai yêu quý của mình kết hôn nên đã không dùng thuốc, để ép anh ta kết hôn.

Nếu Phó Ôn Từ có lựa chọn khác, anh ta sẽ không tùy tiện chọn ai đó để kết hôn.

Nếu hôm nay tôi vì sự bốc đồng của mình mà làm cho ông nội Phó tức giận, tôi không thể chịu được hậu quả.

Tôi xoay cổ tay, cố gắng rút tay ra khỏi tay Phó Ôn Từ rồi trực tiếp rời đi.

Phó Ôn Từ không buông tay, thậm chí còn kéo tôi ra phía sau.

“Ông ơi, ai đã nói với ông những điều này?”

Ông nội Phó khịt mũi: “Không cần quan tâm ai nói với ông, ly hôn ngay đi!”

“Không phải con nói trước đây có một cô gái đã cứu con sao? Con không phải nói chịu trách nhiệm với người ta sao? Mặt dây chuyền ngọc bích mà con đã đeo từ nhỏ cũng đưa cho người ta sao?"

"Ông nội tôi đã tìm thấy cô gái này cho con. Cô ấy là một cô gái tốt.”

Ông nội Phó đưa mắt ra hiệu cho Triều Lê Lê, người đang lặng lẽ đứng bên cạnh ông.

Triều Lê Lê mỉm cười dịu dàng, giơ tay tháo mặt dây chuyền ngọc trên cổ ra rồi đi về phía Phó Ôn Từ.

Phó Ôn Từ cầm mặt dây chuyền ngọc và nhìn nó một lúc lâu, anh đột nhiên lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra.

Gọi điện rồi đi ra ngoài.

“Cảnh sát Trần, tôi đã tìm thấy mặt dây chuyền ngọc của mình."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/su-tra-thu-ngot-ngao/chuong-6.html.]

"À, đó là cái bị đánh cắp cách đây không lâu. Nó trị giá gần 100 triệu.”

Anh nói và nhìn chằm chằm vào Triều Lê Lê bằng ánh mắt lạnh lùng.

"Yên tâm, không ai có thể chạy trốn. Anh hãy đến đây ngay lập tức.”

Trong nháy mắt vẻ mặt của mọi người trong hội trường đều thay đổi.

Trong đó có ông nội Phó.

Tôi gần như biết ngay lập tức anh ấy muốn làm gì.

Tôi cố hết sức mím khóe miệng để khỏi bật cười.

Mặt dây chuyền này thực ra là do Phó Ôn Từ tặng cho tôi.

Lúc đó tôi sắp tốt nghiệp đại học. Vì muốn nhanh chóng tiết kiệm đủ tiền để thuê nhà bên ngoài sau khi tốt nghiệp nên tôi làm việc bán thời gian chăm chỉ, miễn là có thể kiếm được tiền, tôi sẽ làm bất cứ điều gì.

Một đêm tôi đến khách sạn giao bao cao su cho khách nhưng đi nhầm phòng.

Người đàn ông trong phòng đỏ bừng mặt và đau đớn không thể chịu đựng được, có lẽ anh ta đã bị bỏ thuốc.

Đêm đó, anh ấy đã dùng tôi như một liều thuốc giải độc.

Sau đó, anh ấy đeo mặt dây chuyền ngọc vào cổ tôi nói sẽ cưới tôi và chịu trách nhiệm với tôi.

Lúc đó mối quan hệ của tôi với Triều Lê Lê vẫn chưa căng thẳng.

Cô ấy là người bạn duy nhất của tôi. Tôi cảm thấy chán nản về vấn đề này trong ba ngày, nhưng tôi vẫn nói với cô ấy.

Chủ yếu không phải vì bất cứ điều gì khác.

Triều Lê Lê đã yêu ngay khi mới vào cấp ba, mấy năm nay sống riêng cuộc sống cũng tốt hơn, nhưng cô ấy chưa bao giờ ngừng có bạn trai bên cạnh.

Thỉnh thoảng cũng qua đêm bên ngoài.

Sau đêm đó, tôi liên tục chảy m.á.u từ âm đạo, nhưng kinh nguyệt của tôi luôn chính xác kể từ khi còn nhỏ, chưa bao giờ sớm hay muộn.

Bây giờ kinh nguyệt vẫn chưa đến, tôi hơi hoảng sợ, vì thế tôi muốn hỏi cô ấy.

Cô ấy là người từng trải, nói với tôi màng trinh bị rách và chảy m.á.u là bình thường, sẽ ổn sau vài ngày.

Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.

Lúc đó tôi mới cảm thấy nhẹ nhõm.

Cô ấy nói muốn xem mặt dây chuyền ngọc bích, tôi liền đưa nó cho cô ấy mà không hề đề phòng.

Nhưng đến khi tôi hỏi thì cô ấy nói với tôi rằng cô ấy đã vô tình làm mất nó.

Cả hai chúng tôi đều bước chân ra từ miền núi, học phí và chi phí sinh hoạt đều kiếm được từ công việc bán thời gian.

Cuộc sống của chúng tôi rất cực khổ, tôi không thể yêu cầu cô ấy trả lại.

Tôi nghĩ giải thích với anh ấy nếu anh ấy đến gặp tôi.

Nhưng tôi không ngờ rằng mình đã không chờ được.

Ở kiếp trước, tôi không hề biết người đó là Phó Ôn Từ cho đến sau khi tôi chết.

Mặt dây chuyền ngọc bích không bị mất, Triều Lê Lê đến cửa hàng kinh doanh hỏi. Nhân viên nói với cô ta rằng nó là vô giá nên cô ta muốn giữ nó cho riêng mình.

Sau khi kết hôn, cô ấy vô tình biết được sự việc này dựa vào mặt dây chuyền ngọc nhận mình là ân nhân cứu mạng.

Đây cũng là lý do tại sao ở kiếp trước Phó Ôn Từ đã bao dung cho Triều Lê Lê rất nhiều dù cô ta làm nhiều điều sai trái.

Kiếp này, cái đêm tôi ngủ với Phó Ôn Từ, tôi không muốn bị anh ấy hiểu lầm nên đã trực tiếp nói rõ chuyện này với Phó Ôn Từ.

Trên thực tế, điều này rất hiển nhiên.

Mục đích của tôi đến khách sạn.

Tên khách sạn, số phòng.

Những gì Phó Ôn Từ đang mặc vào thời điểm đó.

Từng lời anh nói lúc động tình.

Tôi chưa nói với ai chi tiết này.

Phó Ôn Từ hầu như không cần phải kiểm tra liền có thể xác nhận đó là tôi.

Quả nhiên, sau khi Triều Lê Lê choáng váng một lúc, cô ấy đột nhiên giơ ngón tay về phía tôi một cách hung hãn.

“Phó tổng, mặt dây chuyền ngọc đó là của Lục Thành Ca.”

“Cô ấy nói dối tôi là anh đưa cho cô ấy.”

“Nếu tôi biết cô ấy lấy trộm thì tôi đã gọi cảnh sát ngay rồi!”

Tôi cau mày khó chịu. Tôi biết Phó Ôn Từ đã giả vờ gọi cảnh sát để lừa gạt Triều Lê Lê.

Nhưng Triều Lê Lê cũng đã trọng sinh nên cô ta không thể dễ dàng bị lừa như vậy.

Trừ khi có chuyện gì khác đã xảy ra giữa họ ở kiếp trước mà tôi không biết.

Loading...