SỰ THẬT BỊ CHE DẤU - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-09-03 08:15:54
Lượt xem: 140
Trần Phong nhìn vẻ mặt có chút bất an của tôi, như cảm thấy điều gì đó: "Hiểu Thơ, có phải em có hiểu lầm gì không?"
Tôi lập tức lắc đầu, "Không có gì, em chỉ cảm thấy chú hai của anh rất đáng thương, may mắn là người trong gia đình nên em có thể giúp đỡ."
Trần Phong nghe tôi nói liền mỉm cười nắm tay tôi: "Bố mẹ anh đều là những người nhà quê chất phác. Người nhà quê không làm những điều xa hoa đó, nhưng họ đối xử với họ hàng rất rất tốt."
Nếu trước đây anh nói câu này, chắc chắn tôi sẽ vô cùng cảm động trước Trần Phong.
Suy cho cùng, điều tôi thích nhất ở Trần Phong chính là sự khiêm tốn và giản dị của anh ấy.
Nhưng bây giờ, khi nghe những lời của chú hai, tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến là ánh mắt sợ hãi và bất lực của chú hai khi chú nhảy khỏi ban công.
Trần Phong, nhất định có rất nhiều chuyện anh ấy giấu tôi.
Chuyện tiệc tùng coi như đã xong, tôi hỏi Trần Phong về chú hai của anh ấy, nhưng Trần Phong dường như không muốn nói nhiều với tôi.
Anh ấy mơ hồ trả lời những câu hỏi của tôi, chỉ nói rằng chú hai của anhcó số may mắn, chú ấy chỉ bị thương ở mắt cá chân.
Tôi không tin: “Chú hai bị ngã từ một nơi như tầng hai mà chỉ bị gãy mắt cá chân phải?”
Trần Phong tựa hồ cảm thấy có chút không hợp lý, liền đổi lời nói: "Chắc không chỉ là vết thương ở mắt cá chân, buổi chiều anh sẽ bảo bố đưa chú hai đi thị trấn."
Nghĩ tới điều gì đó tôi nói: "Vậy anh đi bây giờ đi, thị trấn cách thôn hơn hai giờ đi xe buýt, nếu đi bây giờ, có lẽ sẽ phải đêm khuya mới về."
Trần Phong có chút do dự.
Tôi vội nói: “Trần Phong, chú hai của anh nói gì thì cũng bị ngã ở nhà chúng ta, nếu chúng ta không để ý, em sợ người ta sẽ bàn tán.”
Trần Phong suy nghĩ một lúc rồi gật đầu, “Được, vậy thì anh sẽ đi tìm ba nói.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy Trần Phong rời đi.
Cuối cùng anh ta cũng đi!
Tôi vội lấy tạp dề đeo vào, chạy vào bếp, ngồi xuống cạnh mẹ Trần Phong.
Mẹ Trần Phong đang đeo găng tay nhựa làm đồ chua, bà có vẻ giật mình khi thấy tôi ngồi xuống.
Tôi vội vàng nói: "Dì, tờ giấy dì đưa cho con bảo con chạy trốn, nhưng bây giờ con không thể trốn thoát được."
Mẹ Trần Phong nghe thấy lời tôi nói thì sửng sốt, sau đó vội vàng nhìn xung quanh.
Tôi hạ giọng nói: “Dì, ở nhà không có ai, bố Trần Phong ở ngoài chưa về. Con sai Trần Phong đi tìm bố, đưa chú hai của anh ấy đến bệnh viện trong thị trấn chữa bệnh, trước khi trời tôi anh ấy mới quay lại."
Nghe tôi nói, mẹ của Trần Phong không thể không ngước lên nhìn tôi, và sau một lúc, dì ấy nói với giọng thấp: "Bây giờ con không thể trốn thoát.”
Giọng dì ấy nghèn nghẹn, như một chiếc búa nặng nề, đánh vào trái tim tôi.
Tôi nhanh chóng nắm lấy cổ tay mẹ Trần Phong, "Sao dì lại nói thế? Dì ơi, nếu dì có thể nói với con rằng dì muốn con trốn thoát thì dì phải biết cách trốn thoát, đúng không?"
Tôi ôm chặt cổ tay mẹ Trần Phong, giống như người sắp c.h.ế.t đuối cố nắm lấy cọng rơm cuối cùng.
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
"Dì, con biết dì không ghét con, dì muốn con bỏ cuộc trước khó khăn nên cố tình làm ra vẻ không thích con. Dì làm ơn, dì có phải biết cách chạy ra ngoài?"
Mẹ Trần Phong nghe tôi nói vậy, sắc mặt của bà ấy đã thay đổi.
Nó mềm mại hơn tôi từng thấy.
Một lúc lâu sau, mẹ Trần Phong thở dài: “Bọn họ đang nhắm vào con, và họ sẽ không làm hại con như những cô gái khác, bởi vì con có tác dụng lớn hơn đối với họ!”
Tác dụng lớn hơn?
Tôi càng tò mò hơn: "Đó là cái gì vậy?"
Mẹ Trần Phong vẻ mặt nghiêm túc nói: "Trở thành một nhà lãnh đạo như chị Vân. Con thông minh, là sinh viên đại học nổi tiếng và xinh đẹp hơn."
“Cô ấy trước đây cũng như con tới đây, cô ấy ở lại đây thế nhưng cũng đã hai năm rồi, chị Vân từ lâu đã chán việc bị sếp lớn phía trên chơi đùa, sếp lớn đang tìm người mới xinh đẹp, thông minh, sẵn sàng làm việc để thay thế cô ấy."
Khi tôi nghe những lời của mẹ Trần Phong, toàn thân tôi nổi hết da gà.
Tôi không ngờ rằng Trần Phong thực sự đang lừa dối tôi! Hóa ra họ đang tham gia vào hoạt động buôn người.
Những người phù hợp và có trình độ học vấn cao sẽ bị lấy làm đồ chơi cho người ở trên.
Nói chung, họ trực tiếp g.i.ế.c người và bán nội tạng của họ.
Lô hàng sau đó được ngụy trang dưới danh nghĩa dưa chua. Lời nói Vân tỷ là vợ trưởng thôn dường như chỉ là cái tên mà thôi.
Còn những người phụ nữ khác trong làng thì sao?
Có lẽ họ vẫn có thể sống sót so với những người phụ nữ đã bị giết.
Nhưng cuộc đời của họ đã kết thúc như thế này, họ chỉ có thể ở lại ngôi làng này đến hết cuộc đời, chung sống với một người đàn ông đầy bạo lực.
Tôi cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Tôi vội vàng nhìn mẹ Trần Phong: "Dì, con phải trốn đi, con không thể ở lại đây!"
Mẹ Trần Phong liếc nhìn tôi, đang định nói thì nghe thấy giọng nói của Trần Phong từ bên ngoài truyền đến.
“Hiểu Thơ, em ở đâu?"
Sao Trần Phong lại về sớm như vậy?
Tôi nhanh chóng đứng dậy bước ra ngoài, "Trần Phong, sao anh về sớm thế? Chú hai của anh thế nào rồi?"
Khi Trần Phong nhìn thấy tôi đang đeo tạp dề, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén.
"Sao em lại ăn mặc như thế này?"
Tôi mỉm cười nói: "Vừa rồi anh vừa đi, em đang định đi ngủ. Em thấy dì đang làm dưa chua, em định giúp. Anh quay lại đúng lúc em chuẩn bị đi."
Tôi không thể để Trần Phong biết tôi đã nói chuyện với mẹ anh ấy.
Như vậy rất có thể sẽ khơi dậy sự nghi ngờ của Trần Phong.
Sau khi nghe tôi nói xong, sự căng thẳng của Trần Phong giảm đi một chút.
Anh ấy nắm tay tôi bước ra ngoài nói: "Chú hai không sao đâu, anh sợ em lo lắng nên anh dẫn em đi xem."
Tôi và Trần Phong đã đến nhà chú hai. Vừa bước vào đã thấy chú hai ngồi ăn mì trong tô lớn.
Đang vội vàng ăn xong, nghe thấy tôi tới, chú ấy không quên ngẩng đầu lên nhìn tôi, cười nói: “Bạn gái của Trần Phong thật xinh đẹp, chúc cháu kết hôn hạnh phúc.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/su-that-bi-che-dau/chuong-4.html.]
Nói xong, chú ấy tiếp tục cúi đầu ăn mì. Tôi thấy một chân chú ấy đang đi giày, còn chân còn lại thì quấn băng chặt, hình như chỉ bị thương ở mắt cá chân.
Bạn bị ngã từ tầng cao như vậy xuống sàn xi măng mà chỉ bị thương một mắt cá chân? Điều này có hợp lý không?
Tôi đã rất nghi ngờ.
Tôi đưa sữa và bánh mì đã mang theo cho chú hai: "Chú hai, chú cứ giữ những thứ này mà ăn. Nếu chân chú không thoải mái thì phải nói với Trần Phong, chúng cháu sẽ đưa chú đến bệnh viện trong thị trấn."
Chú hai gật đầu, không nói gì và tự mình ăn mì.
Trần Phong đứng ở cửa gọi điện, tôi cứ vậy nhìn chú hai đang ăn mì.
Không đến mấy phút, Trần Phong gọi điện xong, dẫn tôi ra ngoài sân, cười nói: "Bây giờ em yên tâm chưa? Chú hai của anh rất may mắn. Ông ấy vào núi bắt thỏ và rơi từ trên núi xuống sườn đồi. Sau khi đi xuống, trở về vẫn như người bình thường.
Tôi gật đầu giả vờ tin tưởng: “Thấy chú hai vẫn ổn, em yên tâm, nếu không em luôn cảm thấy có lỗi.”
Lúc rời đi, tôi không khỏi nhìn lại thì thấy chú hai đang nằm trên giường. Nhìn tôi từ cửa sổ. Cái nhìn đó đầy sự khao khát và mong đợi. Tôi bàng hoàng, liếc nhìn chú hai và thấy nước mắt chảy dài trên khuôn mặt chú.
Trần Phong nhận ra tôi có gì đó không ổn, vội vàng quay đầu lại, sợ anh ấy nhận ra chú hai có gì đó kỳ lạ nên tôi giả vờ như bị bong gân chân, suýt nữa thì ngã xuống.
Trần Phong lo lắng đỡ tôi: “Hiểu Thơ, em không sao chứ?”
Tôi lắc đầu: “Em lỡ dẫm phải một hòn sỏi.”
Trần Phong có chút lo lắng quay đầu lại, khóe mắt thấy trước cửa sổ không có người.
Trần Phong nhìn kỹ, không phát hiện có gì kỳ quái, liền giúp tôi trở về.
Chân tôi ổn, nhưng tôi phải giả vờ như vậy. Lúc nằm trên giường nghỉ ngơi, tôi lại nhớ đến chú hai của anh ấy lúc chiều đang nằm bên cửa sổ. Chỉ có những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt và nỗi buồn vô tận trong mắt.
Tại sao chú ấy lại nhìn tôi như thế này?
Nhưng có một điều tôi có thể khẳng định là chú hai chắc chắn không có vấn đề về tâm thần.
Hoặc là trước đó trên xe buýt, tôi có thể tin lời nói của Trần Phong, nhưng bây giờ, đêm đó ở trên ban công những lời chú hai nói và chú hai hôm nay nằm trên cửa sổ khóc...
Nhất định có chuyện gì đó!
Lúc này tôi nghĩ tới lời chú hai nói trước đó, vợ chú ấy...
Cửa phòng ngủ cọt kẹt mở ra, cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi.
Trần Phong bưng hoa quả đi vào, đặt lên bàn đầu giường của tôi: “Ăn trái cây đi, anh lấy sữa cho em.”
Tôi gật đầu, nhìn Trần Phong rót sữa cho tôi, nói: “Trần Phong, vợ chú hai là người như thế nào? Tên cô ấy là gì?
Trần Phong hiển nhiên sửng sốt một chút, không biết tôi vì sao lại hỏi như vậy.
Anh ấy quay lưng lại với tôi và nói với giọng điệu tự nhiên: “Anh cũng không nhớ tên thím ấy. Hình như hồi tiểu học thím ấy đã bỏ trốn cùng người khác. Anh thậm chí còn không nhớ trông như thế nào."
Có vẻ như không có vấn đề gì nên tôi không thể hỏi thêm gì nữa. Tránh hiện tại đang bị anh ta nghi ngờ.
Lúc này, tôi nhìn thấy Trần Phong trong hình ảnh phản chiếu trên cửa sổ, quay lưng về phía tôi, đang rót thứ gì đó vào cốc sữa.
Tôi sợ đến mức vội vàng quay người lại để tránh cho Trần Phong nhận ra rằng tôi đã nhìn thấy việc anh vừa làm.
Trần Phong đưa sữa vào tay tôi, trên mặt mỉm cười ôn hòa: "Uống nhanh đi, uống xong là đi ngủ."
Tôi gật đầu, nhẹ nhàng nhấp từng ngụm sữa, uống từng ngụm nhỏ.
Tôi biết thứ mà Trần Phong thêm vào sữa anh ấy đưa cho tôi chắc chắn không có tác dụng gây c.h.ế.t người, nhưng nó có thể khiến tôi ngủ rất lâu.
Và hơn nữa sẽ không thức dậy giữa chừng. Tôi nghĩ đến mấy lần ngủ ở nhà Trần Phong, lần nào tôi cũng ngủ rất nhanh và rất sâu, sau khi tỉnh dậy vẫn còn hơi đau đầu.
Tôi đã nói chuyện với Trần Phong, Trần Phong nói rằng đó là vì tôi đã trở về với thiên nhiên và chất lượng không khí ở nông thôn rất tốt nên chất lượng giấc ngủ của tôi cũng tốt hơn.
Nếu không phải vừa rồi tôi phát hiện ra thủ đoạn nhỏ của Trần Phong, có lẽ đêm nào tôi cũng bị sữa của anh ấy làm cho ngủ không tỉnh.
Tôi một bên uống sữa, một bên run rẩy toàn thân.
Trần Phong cứ như vậy nhìn tôi, như thể không uống xong sẽ không bỏ qua.
Tôi chỉ uống một ngụm lớn rồi đặt cốc xuống, “em đi ngủ đây, Trần Phong, đừng thức khuya.”
Sau khi Trần Phong về, mỗi lần anh ấy lại ngủ với tôi một lát, vì anh nói tối sẽ giúp dọn dẹp hũ dưa chua ở nhà. Sau khi nhìn tôi nằm xuống, Trần Phong tắt đèn bước ra ngoài.
Khi nghe thấy tiếng cửa đóng, tôi nín thở lắng nghe chuyển động bên ngoài cửa.
Quả nhiên, cửa tuy đóng nhưng hồi lâu không có tiếng bước chân.
Tôi hồi hộp chờ đợi, không dám cử động.
Ước chừng hai ba phút sau, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân chậm rãi xa dần.
Xem ra, Trần Phong này rất cẩn thận với tôi, mặc dù nhìn tôi uống sữa có thêm thành phần nhưng vẫn bất an đứng đợi ở cửa, cho đến khi tôi ngủ say hoàn toàn, không còn một tiếng động nào nữa mới rời đi.
Khi tiếng bước chân biến mất, tôi vội vàng ra khỏi giường, ôm thùng rác và bắt đầu ngoáy cổ họng mình.
Chẳng mấy chốc, tôi đã nhổ hết chỗ sữa vừa uống.
Sau đó tôi điên cuồng uống một chai nước lớn và tiếp tục ngoáy cổ họng để đảm bảo rằng tất cả sữa đã được phun ra ngoài.
Sau khi nôn xong, tôi kìm nén cảm giác buồn nôn, lau miệng rồi lặng lẽ chuẩn bị ra ngoài.
Tôi phải tìm cách trốn thoát.
Ra khỏi cửa phòng ngủ, tôi nhìn thấy tầng một có đèn nên lặng lẽ đi xuống lầu, trốn trong bóng tối cầu thang để quan sát.
Ở tầng một, Trần Phong và cha anh đang ngồi ở đó, vừa hút thuốc vừa trò chuyện.
Tôi không thể tin được người trước mặt lại là bạn trai Trần Phong của tôi.
Bây giờ anh ấy trông giống như kiểu thanh niên xã hội vậy.
Nó hoàn toàn khác với vẻ ngoài trước đây của anh khi còn là một học sinh giỏi.
Lúc này, cha của Trần Phong đột nhiên nói: “Sao đêm nay con không lên ngủ đi?”
Trần Phong gật đầu, “Con không còn cách nào khác, chỉ có thể đi lên khi trời gần sáng.”
Cha của Trần Phong mỉm cười nói: “ Đúng như sự mong đợi của ta. Con trai tôi, nếu có được sức chịu đựng như vậy thì sau này con sẽ đạt được những thành tựu to lớn."