Sự Lương Thiện Méo Mó Của Cô Em Gái Thánh Mẫu - Chương 6

Cập nhật lúc: 2025-03-28 17:24:24
Lượt xem: 682

Khi lại một lần nữa đối mặt với Lâm Tuyền, phòng tuyến tâm lý của tôi lập tức sụp đổ.

Hắn vừa cười nhếch mép vừa tiến về phía tôi, đưa tay định chạm vào tôi.

Tôi hoảng loạn gào thét trong phòng bệnh, điên cuồng đập đầu vào tường đến chảy máu.

Tôi thậm chí còn dùng tay móc vào mắt mình.

Nếu bác sĩ tâm lý không kịp thời quay lại khi phát hiện có điều bất thường, lúc đó có lẽ tôi đã c.h.ế.t rồi.

Ba mẹ tôi mắng Du An Hạ vì sao lại dẫn Lâm Tuyền đến chỗ tôi, nhưng nó vẫn mặt dày, nói đầy tự tin:

“Nó là vì muốn tốt cho tôi.”

Rồi nó quay sang tôi — đang co rúm trong góc phòng, hoảng loạn không thể kiểm soát — lớn tiếng hét lên:

“Chị tỉnh táo lại đi được không? Bây giờ ngoài anh Lâm ra, chẳng ai cần chị nữa! Chị quay về sống với anh ấy đi, như thế mới là tốt cho tất cả mọi người!”

Về sau, nó thậm chí còn định đưa tôi rời khỏi bệnh viện, âm mưu dẫn tôi trở lại ngôi làng kia, về bên cạnh Lâm Tuyền.

May mà viện điều dưỡng phát hiện kịp thời và lập tức báo cảnh sát mới cứu được tôi.

Nhưng từ sau chuyện đó, tôi đã hoàn toàn sụp đổ.

Tôi rơi vào trạng thái mất nhận thức với thế giới xung quanh, chỉ còn sống trong bóng tối của chính mình.

Không lâu sau đó, một chuyện khác xảy ra — chính chuyện này khiến Du An Hạ bắt đầu thất vọng với ba mẹ tôi.

Và rồi, để “trung thành với sự lương thiện” trong lòng mình, nó đã đẩy cả gia đình tôi vào địa ngục.

Nhờ “hành động đại nghĩa diệt thân” ấy, nó được ca tụng trên khắp mạng xã hội là “người tốt mẫu mực”.

Nó còn được vinh danh là “Người lương thiện trăm năm mới có một”.

Nó giẫm lên xương m.á.u cả nhà tôi, sống những tháng ngày còn lại trong sung sướng thỏa mãn.

Nhưng hiện tại, cốt truyện đã bị tôi thay đổi.

Những tội ác của Lâm Tuyền đã bị phơi bày trước toàn thế giới, cho dù Du An Hạ có bản lĩnh thế nào, cũng không thể cứu nổi hắn nữa.

Nên ít nhất lúc này, tôi không cần phải lo Lâm Tuyền sẽ trở lại.

Thế nhưng… với kiểu đầu óc “lương thiện lệch lạc” của Du An Hạ, tôi không dám lơ là.

Vì ba mẹ tôi, cũng vì chính bản thân mình — tôi nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng, không thể để cô ta có cơ hội ra tay với chúng tôi lần nữa.

Hiện tại còn hai năm rưỡi nữa mới đến thời điểm xảy ra chuyện kia.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Trong khoảng thời gian này, nếu tôi không thể khiến Du An Hạ tỉnh ra, thì chỉ còn cách khiến cô ta mất đi khả năng làm hại người khác.

Thực tế chứng minh, cho dù tôi đã thay đổi một số tình tiết, nhưng đường dây chính của cốt truyện vẫn chưa đổi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/su-luong-thien-meo-mo-cua-co-em-gai-thanh-mau/chuong-6.html.]

Y như trong nguyên tác, Du An Hạ lại tiếp tục lấy trải nghiệm của tôi, viết thành một bài viết ngắn đăng lên mạng — theo góc nhìn lệch lạc của riêng nó.

Nó lên án tôi.

Lên án cả ba mẹ tôi.

Lên án luôn những cư dân mạng không đứng về phía nó.

Nó nói chúng tôi vô cảm, cổ hủ, bị những thứ phù phiếm che mờ đôi mắt.

Nó nói cộng đồng mạng bị thế lực cường quyền thao túng, không thể nhìn ra đâu mới là công lý thật sự.

Nó nói chúng tôi đã hủy hoại cơ hội làm lại cuộc đời của Lâm Tuyền.

Và cuối cùng, nó còn nguyền rủa — nói rằng tất cả chúng tôi nhất định sẽ phải trả giá!

Tôi lại lần nữa trở thành “kẻ vong ân bội nghĩa” trong bài văn tràn đầy chính nghĩa đạo đức của nó.

Sự kích động của nó, rốt cuộc cũng lan truyền đến một nhóm cư dân mạng cực đoan — một số người, thậm chí bản chất chẳng khác gì Lâm Tuyền.

Nó kết bè kết phái rồi lập nhóm với bọn họ, công khai đặt nghi vấn về những gì tôi đã trải qua.

Bọn họ ép tôi tha thứ cho Lâm Tuyền.

Ép tôi viết đơn xin giảm nhẹ tội.

Chúng mang luận điệu “nạn nhân có tội” ra chơi một cách thuần thục.

“Không thích hắn thì sao lại ngủ với hắn? Sao lúc đó không phản kháng? Có khi cô ta cũng thấy sung sướng ấy chứ?”

“Ngay cả em gái ruột còn đứng ra vạch trần, chắc chắn là có vấn đề về nhân phẩm. Biết đâu đúng như em gái nói, cô ta là tự nguyện theo về, rồi giờ hối hận nên vu oan thôi.”

“Thật tội nghiệp Lâm Tuyền, bị hủy hoại bởi một người đàn bà…”

Dù đã biết trước cốt truyện, khi thật sự đối mặt với những lời lẽ như thế, tôi vẫn thấy áp lực tâm lý đè nặng đến ngạt thở.

Huống chi, người đứng sau giật dây mọi chuyện, lại đang sống chung dưới một mái nhà với tôi.

Mỗi khi ba mẹ không có ở nhà, Du An Hạ sẽ cầm điện thoại dí thẳng vào mặt tôi, độc địa chất vấn:

“Lương tâm chị không cắn rứt à?”

Tất nhiên, tôi không định cứ thế mà chịu đựng.

Nếu cô ta muốn dùng đạo đức để trói buộc tôi…

Vậy thì tôi sẽ lấy chính thứ đó, để trói ngược lại cô ta.

Tôi muốn xem thử — cái “thiện lương” của nữ chính như cô ta, có phải là thứ thiện lương mà mọi người thật sự chấp nhận?

Còn cái “ác” của tôi, liệu có thật sự là cái ác đáng bị lên án hay không?

Loading...