Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sự Đeo Bám Của Kẻ Điên: Em Là Của Riêng Anh! - Ngoại truyện 3

Cập nhật lúc: 2024-09-07 14:00:54
Lượt xem: 157

Cảm giác mềm mại của Vương Thi Nhã trong vòng tay anh, cùng hương thơm nhẹ nhàng từ cô truyền đến mũi khiến Lâm Nhiên cảm thấy cơ thể chấn động, tim đập mạnh, toàn thân khẽ run.

 

Họ đi đến sân vận động, Vương Thi Nhã vội vàng vùng ra, giữ khoảng cách giữa hai người.

 

Cô lịch sự hỏi: "Anh Lâm Nhiên, sao anh lại đến đây?"

 

Như thể chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.

 

Không có chút nào giống như hành động mập mờ giữa họ vừa diễn ra.

 

Lâm Nhiên cảm thấy có chút bối rối.

 

Anh sớm nhận ra mình thích Vương Thi Nhã, sự chiếm hữu cũng ngày càng lớn dần. Mặc dù anh không muốn yêu sớm, nhưng thực ra anh cảm thấy hai người xác định tình cảm với nhau cũng không có gì sai.

 

Vì vậy, trong những lần hiếm hoi ở bên Vương Thi Nhã, anh cũng cố tình tạo ra vài cử chỉ mập mờ để thử cô.

 

Chẳng hạn, khi giảng bài, anh giả vờ vô tình chạm vào tay cô; khi cô ho, anh sẽ đặt tay lên trán cô; anh còn nhìn cô bằng ánh mắt đầy tình cảm, kiểu ánh mắt mà ai cũng hiểu ý nghĩa.

 

Chưa kể đến những món quà mà anh đã tặng cô, từ những món hữu dụng cho đến những món mang hàm ý đặc biệt.

 

Anh từng tặng cô một chiếc cốc, với ý nghĩa "một đời bên nhau", tặng đồng hồ, tượng trưng cho trái tim của anh, và cả vòng tay, lược, trâm cài, trò chơi cửu liên hoàn, dây chuyền...

 

Đôi khi anh cũng nói những lời mập mờ như: "Anh luôn chờ em lớn", "Khi ở ngoài, anh luôn nhớ em", "Anh mơ thấy em"...

 

Nhưng Vương Thi Nhã thì giống như một chất cách điện, hoàn toàn không có phản ứng.

 

Mỗi lần, Vương Thi Nhã đều rất thẳng thắn dập tắt mọi sự mập mờ từ trong trứng nước.

 

Khi anh chạm vào trán cô, cô không hề xấu hổ hay đỏ mặt, mà chỉ nghiêm túc nhìn anh và nói: "Dùng tay không chính xác đâu, em phải dùng nhiệt kế."

 

Rồi cô nghiêm túc dùng nhiệt kế để đo thân nhiệt.

 

Anh chống cằm, nhìn cô bằng ánh mắt đầy tình cảm, thì cô chỉ chớp mắt và nói: "Anh Lâm Nhiên, em muốn đi vệ sinh."

 

Khi anh nói rằng anh đã mơ thấy cô, cô lại cười phá lên và hỏi liệu đó có phải là ác mộng không, sau đó làm bộ mặt hung dữ.

 

Những món quà mà anh tặng, cô cũng chưa bao giờ sử dụng, mà chỉ giữ lại thật cẩn thận.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/su-deo-bam-cua-ke-dien-em-la-cua-rieng-anh/ngoai-truyen-3.html.]

 

Anh từng nghĩ rằng cô vẫn còn trẻ con, chưa hiểu chuyện, nên không nhận ra tình cảm của anh.

 

Nhưng bây giờ, nhìn cô trên sân vận động, anh đột nhiên hiểu ra.

 

Cô hiểu mà. Với kinh nghiệm sống của mình, làm sao cô không nhận ra anh thích cô?

 

Chỉ là cô không thể từ chối anh một cách rõ ràng như cách cô đã từ chối cậu nam sinh trong lớp.

 

Anh tặng cô món quà Giáng sinh, đó là một chiếc dây chuyền, cô miễn cưỡng nhận và nói lần sau tặng cô quà rẻ thôi, cô thích những thứ rẻ tiền.

 

Anh muốn đưa cô ra ngoài ăn tối, nhưng cô nói chưa làm xong bài tập.

 

Vậy là hai người đến căng tin nhỏ của trường để ăn cơm.

 

Trên đường về, Lâm Nhiên không ngừng suy nghĩ xem phải làm thế nào.

 

Anh biết rằng mẹ anh muốn anh kết hôn với một cô gái có gia thế tốt, nên không thích Vương Thi Nhã.

 

Sau khi tốt nghiệp đại học, anh về nước và tự mình khởi nghiệp, nghĩ rằng khi anh đạt được thành công, bố mẹ anh cũng sẽ không còn có thể can thiệp vào quyết định của anh.

 

Về phía Vương Thi Nhã, anh nghĩ rằng sau khi anh trở về, anh sẽ từ từ theo đuổi cô, dù sao thì hiện tại họ vẫn đang sống ở hai quốc gia khác nhau.

 

Không ngờ mọi thứ đều diễn ra đúng như anh dự tính.

 

Chỉ có điều không phải vậy ở phía Vương Thi Nhã.

 

Anh luôn bận rộn với công việc công ty.

 

Mỗi lần anh có thời gian rảnh để quan tâm đến Vương Thi Nhã, rủ cô đi ăn, cô luôn nói rằng mình bận. Lý do nào cô đưa ra cũng không thể phản bác được, thậm chí có lần cô còn lấy cớ phải đi cùng bạn cùng phòng phá thai.

 

Và rồi, rất nhanh sau đó, anh nhìn thấy thông báo chính thức của cô.

 

Thật nhanh chóng.

 

Nhìn vào bức ảnh trong điện thoại, hai người với nụ cười rạng rỡ kia làm mắt anh càng thêm tối sầm lại, đầu ngón tay siết chặt đến trắng bệch.

 

Loading...