Sự an bài của số phận - 4

Cập nhật lúc: 2025-03-05 15:13:29
Lượt xem: 654

Tôi luôn cảm thấy trong lòng hơi trống rỗng, như thiếu vắng một điều gì đó. Khuôn viên trường không lớn nhưng tôi và Thời Diên rất ít khi gặp nhau. Thỉnh thoảng tôi gặp hắn, đều thấy hắn và cô bạn gái nhỏ nắm tay nhau đi dạo trong khuôn viên trường, trông họ rất tình cảm.

 

Thỉnh thoảng tôi nghe nói cô bạn gái nhỏ đó hình như là mối tình đầu của anh, cô ấy mới từ nước ngoài về, gia đình khá giả, suốt ngày không có việc gì làm, thường xuyên đến trường tìm Thời Diên.

 

Tuy nhiên, gần đây tôi và Giang Chí gặp nhau khá thường xuyên. Giang Chí là một chàng trai đặc biệt dịu dàng, với đôi lông mày thanh tú và nụ cười hiền, trong anh giống như một cơn gió xuân. Chúng tôi đã trở thành bạn tốt và trò chuyện trên WeChat hàng đêm.

 

A Hoa có vẻ rất hài lòng với Giang Chí, trong chuyện riêng tư, cô ấy thường cố gắng gắn kết hai chúng tôi lại với nhau. Nhưng tất cả đều bị tôi lịch sự từ chối. Giang Chí rất tốt nhưng tôi vẫn chưa sẵn sàng bắt đầu mối quan hệ mới.

 

9

 

Ngày tháng dần trôi và tôi muốn tận dụng kỳ nghỉ để đi du lịch và thư giãn. Tình cờ nghe tôi nhắc tới, A Hoa cũng rất có hứng thú, nhất quyết lên kế hoach để ký túc xá của chúng tôi và Giang Chí đi cùng nhau.

 

Giang Chí đồng ý. Tôi không biết phải nói gì nên đồng ý vì có rất nhiều người đi cùng.

 

A Hoa đảm nhận việc mua vé.

 

Tuy nhiên, vào buổi sáng khởi hành, lúc tôi thức dậy, trong ký túc xá không có ai, tôi gọi điện cho A Hoa, cô ấy cười nói: “Bọn mình đến sân bay trước, cậu và Giang Chí đi cùng nhau, ngoan nhé.”

 

Nói xong cô ấy cúp máy.

 

Tôi biết cô ấy muốn để chúng tôi đi riêng, tôi cũng muốn một mình bắt xe đến sân bay, nhưng khi nghĩ đến việc bỏ Giang Chí lại, tôi cảm thấy không thoải mái nên đã gọi điện cho Giang Chí.

 

Tuy nhiên, lúc đến sân bay, lấy vé và vào phòng chờ, tôi phát hiện... mình bị lừa rồi. A Hoa và những người khác không đến, ngay từ đầu cô ấy chỉ mua vé cho hai chúng tôi.

 

Trong phòng chờ, tôi và Giang Chí nhìn nhau như muốn khóc. Chúng tôi không phải là uyên ương, điều này như đang g..iết c..hết tôi.

 

Không còn lựa chọn nào khác, tôi và Giang Chí nhanh chóng bắt đầu chuyến đi ba ngày cho hai người. Trong chuyến đi này, thực ra tôi chủ yếu muốn ngắm biển.

 

Tôi là một người dân quê lớn lên ở đất liền, tôi chưa bao giờ nhìn thấy biển, lúc yêu đương tôi cũng chưa từng đến đó, khi chia tay tôi luôn muốn đến đó một lần.

 

Trên tàu, Giang Chí đã đặt trước hai phòng nghỉ đơn, tôi chuyển tiền cho anh nhưng đã được hoàn lại. Nhìn thấy vẻ mặt bối rối của tôi, anh cười nói: “Ra ngoài chơi không cần phân biệt rõ ràng như vậy, đến nơi chỉ cần đãi tôi một bữa là được.”

 

Tôi nghĩ đi nghĩ lại, vì vẫn còn ba ngày nữa cho chuyến đi nên tôi cũng không vội giải quyết ổn thỏa với anh.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/su-an-bai-cua-so-phan/4.html.]

Sau khi rời ga, chúng tôi bắt taxi về nhà nghỉ chỉ phục vụ bữa sáng. Tuy nhiên, vì hướng dẫn chưa đầy đủ nên sau khi đến nơi tôi mới biết rằng mặc dù môi trường của nhà nghỉ chỉ phục vụ bữa sáng này tốt nhưng vị trí lại rất xa. Nhưng bù lại, cảnh quang trời đẹp, trang trí nội thất và điều kiện vệ sinh tốt. Tuy nhiên, việc đi lại hơi rắc rối.

 

Chúng tôi về phòng, cất ba lô xuống, nghỉ ngơi một lát rồi lên đường tham quan hai điểm nhỏ. Cuối cùng, chúng tôi đến phố ăn vặt chợ đêm nổi tiếng ở địa phương. Điều đáng nói là bạch tuộc viên ở đây rất ngon.

 

10

 

Sau khi mua sắm và ăn uống xong, cả hai chúng tôi trở về nhà.

 

Trời tối dần, trai đơn gái chiếc ở cùng nhau không tiện, nên chúng tôi trở về phòng riêng. Nhưng... trước khi bước vào cửa, tôi bất ngờ bị anh chặn lại.

 

“Tăng Du.” Giọng nói của anh vang lên phía sau, nhẹ nhàng và dễ chịu.

 

Tôi quay lại thì thấy anh đang lôi que kẹo từ phía sau ra như một trò ảo thuật, đó là hình một con cá nhỏ. Đây là thứ lúc nãy tôi dừng lại trước quầy hàng và nhìn nó đến lần thứ hai.

 

Giang Chí nắm lấy tay tôi, nhét que kẹo cá nhỏ vào tay tôi, trên mặt nở nụ cười: “Thấy em nhìn hai lần, nên lén mua.”

 

Dừng một chút, anh trầm giọng hỏi, có chút cảnh giác: “Em muốn đúng không?”

 

“Không.”

 

Tôi nắm chặt thanh tre dưới que kẹo và nói: “Cảm ơn.”

 

Cho đến khi về phòng, tôi vẫn đang nhìn que kẹo trong trạng thái xuất thần.

 

Có lẽ vì xuất thân gia đình nên tôi là một cô gái vô cùng ng..u ng..ốc và nhàm chán, nhạy cảm và sống nội tâm.

 

Tôi chưa bao giờ bày tỏ điều gì, đặc biệt là thể hiện sự yêu thích của mình. Giống như vừa rồi, tôi rõ ràng là thích que kẹo này chỉ trong một cái nhìn, nhưng khi thấy quầy hàng bị trẻ con vây quanh, tôi lại lo lắng nếu mua sẽ bị người qua đường chê cười. Lúc chủ quán ngẩng đầu lên hỏi tôi có muốn chọn một chiếc không, tôi im lặng lắc đầu rồi quay người rời đi.

 

Tôi là một người rất bướng bỉnh. Đôi khi, tôi thà ra đi trong im lặng còn hơn bày tỏ tình cảm của mình.

 

Ở chung với Thời Diên một năm, hắn rất ít để ý tới những chi tiết nhỏ nhặt này.

 

Nhưng Giang Chí thì không như vậy.

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

 

Loading...