Sự an bài của số phận - 10

Cập nhật lúc: 2025-03-05 15:16:37
Lượt xem: 595

“Ừ, ngon thật.”

 

Nhìn chiếc thìa mình vừa đút cho anh, tôi hơi đỏ mặt. Nhưng Giang Chí đã nhanh chóng lấy ra một chiếc thìa dùng một lần trong hộp và đặt lại chiếc thìa trên tay tôi.

 

“Đồ ăn phục vụ hơi chậm. Chúng ta ăn bánh ngọt trước đi.”

 

“Ừm...” Tôi đỏ mặt trả lời.

 

Tuy nhiên, khi tôi xắn đến miếng thứ năm, chiếc thìa nhỏ bỗng chạm phải một vật cứng. Nhìn kỹ hơn, đó là... một chiếc nhẫn.

 

Tôi như bất động.

 

 

Giọng nói của Giang Chí vang lên: “Lấy nó ra xem có thích không.”

 

Tôi làm như được bảo nhưng tim đập loạn xạ. Đó là một chiếc nhẫn bạc đã có từ lâu trong giỏ hàng của tôi, giá mấy trăm tệ nhưng tôi chưa bao giờ dám mua.

 

Đối diện tôi, Giang Chí chắp hai tay lên bàn: “Xin lỗi, anh đã hối lộ bạn cùng phòng của em mới biết được.”

 

Thì ra là vậy, thảo nào mấy hôm trước A Hoa lại nhất quyết đòi xem giỏ hàng của tôi.

 

Giang Chí có chút lo lắng, tôi nghe thấy anh hít một hơi thật sâu rồi thì thầm: “Anh vốn chuẩn bị rất nhiều cách bày tỏ tình cảm, nhưng anh cảm thấy em có thể không thích quá phô trương, cũng không thích bị nhiều người để ý. Người ta nói tình yêu bắt đầu từ một bó hoa. Nếu một bó hoa quá bắt mắt thì hãy bắt đầu bằng một chiếc nhẫn”.

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

 

Có lẽ bởi vì thiếu tự tin, Giang Chí nói thêm: “Nếu như em bằng lòng.”

 

Giang Chí vừa nói xong, tôi đã đeo chiếc nhẫn vào, giơ tay lên hỏi anh: “Trông ổn không?”

 

Thực sự, mặt tôi hơi nóng. Tôi không có gan đồng ý hay không đồng ý, nhưng tôi nghĩ nếu mình chủ động đeo nhẫn thì anh nhất định sẽ hiểu ý tôi.

 

Giang Chí sửng sốt vài giây, sau đó mỉm cười: “Ừ, trông có vẻ ổn.”

 

24

 

Sau khi đeo nhẫn, người phục vụ tình cờ mang đồ ăn ra. Tôi đứng thẳng dậy và tránh ra, nhưng từ góc độ này tôi chỉ có thể nhìn thấy khoảng thời gian cách đó không xa Thời Diên đang nhìn chúng tôi, tôi luôn có thị lực tốt nên chỉ liếc mắt đã nhìn thấy nắm đ.ấ.m siết chặt của hắn trên bàn.

 

Hắn cau mày, ánh mắt tập trung. Nhìn vẻ ngoài của hắn, tôi không hiểu sao lại nhớ đến một câu nói: Người ta phân biệt tình yêu bằng nỗi đau sau khi chia ly. Điều này dường như rất đúng, nhưng nó không liên quan gì đến tôi.

 

Tôi nhìn đi chỗ khác và nhẹ nhàng xoay chiếc nhẫn trên tay. Tôi ghét những người tham lam, một trái tim làm sao có thể chứa được hai người?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/su-an-bai-cua-so-phan/10.html.]

 

Nhà hàng này tuy mới mở nhưng có rất nhiều khách hàng và đồ ăn rất ngon. Trong nồi có tôm, Giang Chí bóc tôm cho tôi suốt, trong lúc anh chăm chú bóc vở, tôi gắp một con tôm đã bóc vỏ trên đĩa nhét vào miệng anh.

 

“Đừng bóc tôm nữa, anh ăn nhanh đi.” Tôi giục.

 

Đột nhiên có một người bước tới bàn, tôi và Giang Chí gần như cùng lúc ngẩng đầu lên, đó là... bạn gái của Thời Diên.

 

Tôi có chút bối rối, vô thức cau mày: “Có chuyện gì à?”

 

Cô ấy gật đầu, nhìn qua nhìn lại giữa tôi và Giang Chí: “Hai người ở bên nhau à?”

 

“Phải.”

 

Tôi hơi không vui, giọng điệu trở nên nghiêm túc hơn một chút: “Nếu cô có điều gì muốn nói thì cứ nói với tôi.”

 

Cô ấy có vẻ do dự, nhưng cuối cùng đã quyết định và nói: “Thật ra, tôi và Thời Diên...”

 

“Âm Âm!”

 

Đang muốn nói chuyện, giọng của Thời Diên đột nhiên vang lên từ đầu hành lang bên kia. Hắn hét lên, sau đó nhanh chóng chạy tới nắm tay cô gái: “Sao em lại ở đây? Thôi, quay lại ăn chút gì đi.”

 

Nói xong, hắn vội vàng kéo cô gái về chỗ ngồi, có vẻ như sợ tôi sẽ nói gì đó làm xấu mặt gái hiện tại của hắn.

 

Thật là hai người kỳ lạ.

 

25

 

Tôi và Giang Chí chính thức ở bên nhau.

 

Tôi rất may mắn vì sau khi bị tổn thương, tôi có thể tìm được một chàng trai sẵn sàng bao dung mọi thứ với tôi. Anh biết tất cả về quá khứ của tôi mà tôi chưa bao giờ kể với người ngoài, đồng thời anh cũng quan tâm đến tôi.

 

Tôi đã tranh cãi với Thời Diên nhiều lần vì tính cách của mình, hắn cho rằng tôi không nên tự ti, không nên nhạy cảm, không nên làm những việc như vậy. Có thể hắn làm điều đó vì lợi ích của tôi, nhưng hắn chưa bao giờ hỏi tại sao tôi lại như vậy.

 

Giang Chí chưa bao giờ trách móc những khuyết điểm trong tính cách của tôi, anh nhẹ nhàng bao dung mọi thứ ở tôi, rồi từ từ thay đổi tôi. Ở bên anh, tôi có cảm giác an toàn chưa từng có, anh khiến tôi hiểu rằng dù chuyện gì xảy ra trong quá khứ hay tương lai, sẽ luôn có người đứng bên cạnh tôi. Dù gió to hay mưa lớn thế nào anh cũng sẽ luôn bảo vệ tôi. Tôi cũng dần dần bớt tự ti hơn.

 

Chính anh là người luôn nói với tôi rằng tôi xinh đẹp và xứng đáng với mọi điều tốt đẹp trên đời. Tôi luôn cảm thấy Giang Chí rất giống với vùng biển mà chúng tôi đã đi xem, cũng rất giống với lời bài hát “Hãy là ánh trăng dõi theo bạn từ xa chứ không phải là bức tường chắn ngang bạn.” Tình yêu anh trao cho tôi cũng vậy.

 

Thực ra lúc tôi và Giang Chí mới quen nhau, có một lời đồn thổi tiêu cực xung quanh chúng tôi. Giang Chí và Thời Diên học cùng lớp, hơn tôi một lớp, nhưng tôi nghe nói mối quan hệ của họ chỉ ở mức bình thường.

 

Loading...