Song Sinh Cứu Rỗi - 6
Cập nhật lúc: 2024-09-03 10:55:28
Lượt xem: 91
Lục Tiêu trầm ngâm suy nghĩ một lúc, rồi nghiêm túc nói:
"Những gì cô nói, tôi sẽ cho người kiểm tra. Nếu đúng, thì giao dịch của chúng ta thành công, tôi sẽ giúp cô. Nhưng mà…"
Anh ta chuyển chủ đề, bước sát lại gần tôi: "Cô vẫn chưa nói, thứ mà cô muốn làm là để làm gì?"
Tôi lùi lại nửa bước, giữ khoảng cách với anh ta: "Tôi tự có cách sử dụng của mình, không tiện nói cho anh biết."
Lục Tiêu cười mỉm: "Được rồi, không tiện nói thì thôi. Trước đây tôi thấy Tống Hoài Cẩn rất kỳ lạ, bây giờ xem ra em gái cậu ấy còn kỳ lạ hơn."
Tôi cười với anh ta, không hề phủ nhận.
Rốt cuộc, người muốn thay đổi số phận thì làm sao có thể không kỳ lạ được?
7
Ngày hôm sau, tôi nghe anh tôi nói rằng Lục Tiêu đã xin nghỉ một tuần để về nhà.
Một tuần không dài, nhưng tôi vẫn cảm thấy lo lắng.
Gần đây Lương Nguyệt tuy không có gì khác thường, nhưng hệ thống kia có thể xuất hiện và liên kết với cô ta bất cứ lúc nào.
Tôi phải cướp lấy cơ hội trước khi điều đó xảy ra.
"Nhược Du, mình nghe nói cậu tỏ tình với Lục Tiêu nhưng bị từ chối rồi, đừng buồn quá nhé."
Lương Nguyệt như đã quên hẳn chuyện không vui hôm trước, bất ngờ lại gần an ủi tôi một cách nhiệt tình.
"?"
Cô ấy đang nói gì vậy? Sao tôi không hiểu.
Cô ta khuyên nhủ tôi một cách nghiêm túc: "Thật ra như vậy cũng tốt, hai người vốn dĩ không thuộc về cùng một thế giới. Tuy cậu học giỏi, nhưng Lục Tiêu sau này phải tìm một tiểu thư môn đăng hộ đối để kết hôn."
"?"
Lương Nguyệt lại thở dài: "Anh ta từ chối cậu là đúng, dù sao thì đau ngắn còn hơn đau dài, không cho cậu hy vọng mới là tốt cho cậu."
"?"
Cô ta đang nói, cái quái gì vậy?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/song-sinh-cuu-roi/6.html.]
"Tôi khi nào thì đã tỏ tình với Lục Tiêu?"
Cô ta nhìn tôi với vẻ lo lắng, nhưng trong mắt lại hiện lên sự hả hê:
"Nhược Du, cậu đừng giấu nữa bọn mình đều thấy cả rồi. Hôm đó, khi cậu đưa thư tình cho Lục Tiêu sắc mặt anh ta đã không tốt, ngày hôm sau còn xin nghỉ về nhàđến bây giờ vẫn chưa đi học lại."
"..."
Bạn sẽ không bao giờ, biết mình đã đóng vai diễn gì trong miệng của người khác.
Thật đấy.
Tôi mở miệng, cố gắng giải thích: "Hôm đó tôi không hề tỏ tình với Lục Tiêu, lá thư đó cũng không phải là thư tình."
Lương Nguyệt vỗ vai tôi: "Không sao, mình hiểu mà."
"..."
Không, cô không hiểu.
Khi tôi đang chìm trong tin đồn tỏ tình bị từ chối, thì Lục Tiêu cuối cùng cũng quay lại, còn mang theo thứ mà tôi cần.
"Cô nói đúng, mảnh đất đó thực sự là cái bẫy. May mà tôi kịp về để ngăn lão già nhà tôi, nếu không giờ này tôi đã thành kẻ trắng tay rồi. Nhưng điều khiến tôi tò mò là, sao cô biết những điều này, thậm chí còn biết rõ giá thầu của tập đoàn Đại Thành như thế?"
Mấy ngày không gặp, Lục Tiêu đã trở nên điềm tĩnh hơn nhiều, có lẽ do sự biến động suýt làm thay đổi cả cuộc đời anh ta.
Tôi mỉm cười: "Tôi đoán thôi."
"Không muốn nói thì thôi. Đây, thứ cô cần ở trong này." Lục Tiêu lấy ra một chiếc điện thoại mới nhất từtúi áo.
"Đây là sản phẩm mà đội ngũ máy tính hàng đầu của công ty chúng tôi làm suốt mấy ngày đêm, cô xem có được không?"
(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)
Tôi mở phần mềm duy nhất trong điện thoại, cảm thấy rất bất ngờ.
"Không chỉ là được, mà còn vượt quá mong đợi của tôi."
"Vậy thì tốt." Lục Tiêu thở phào nhẹ nhõm.
Giờ đây thứ tôi cần đã trong tay, kế hoạch của tôi cũng phải bắt đầu.
Vào lúc 11 giờ đêm, tôi nhập số điện thoại của Lương Nguyệt và gửi cho cô ta một tin nhắn.