Sống lại vào ngày bị chú ruột lừa bán - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-10-22 13:05:24
Lượt xem: 44
Cảm giác lạnh lẽo của mùa đông xộc vào người Lan khi cô nhận ra mình đã sống lại vào đúng khoảnh khắc định mệnh. Cảnh vật xung quanh thật quen thuộc: chiếc xe tải cũ kĩ, những gã đàn ông lạ mặt đang đứng bên cạnh, và chú ruột của cô, ánh mắt lạnh lẽo và đầy âm mưu.
“Đừng có nhúc nhích!” Một gã trong số chúng quát, tay cầm chặt chiếc điện thoại, vẻ mặt hung dữ. “Lên xe ngay, nếu không sẽ không có ai cứu mày đâu!”
Cá Kho Mặn hay Thịt Kho Tàu ngon hơn ta ^^
Lan hoảng loạn, tâm trí quay cuồng. “Không, không!” Cô thầm kêu gọi, nhưng tiếng nói của cô không thể lọt vào tai người khác. Nhưng giờ đây, cô không còn là cô bé yếu đuối trước đây. Cô đã trở lại với một quyết tâm mới mẻ, và một kế hoạch phải thực hiện.
Cô nhìn quanh, tìm kiếm một lối thoát. Những gã đàn ông đang mải mê cười nói với nhau, không hề để ý đến sự hiện diện của cô. Cô quyết định không thể đứng yên thêm nữa.
“Bây giờ!” Lan thầm nhủ, lòng đầy can đảm. Cô quay lưng lại, nhắm đến phía bên phải, nơi có một lối đi nhỏ dẫn ra ngoài. “Cứu mình!” Cô kêu gọi trong lòng, chạy nhanh về phía đó.
“Ê, mày đâu rồi?” Một gã đột nhiên quay lại, thấy Lan đang chạy trốn. Hắn gầm lên, “Bắt nó lại!”
Tim Lan đập mạnh như trống. Cô không quay đầu lại, chỉ biết chạy, chạy thật nhanh. Cô lướt qua những bụi cây, lao vào một con đường mòn nhỏ. Những tiếng la hét phía sau vang vọng, khiến cô cảm thấy như có hàng triệu đôi mắt đang dõi theo. Cô biết rằng mình không thể dừng lại.
“Không, mình phải về nhà!” Cô tự nhủ, hít một hơi thật sâu, chạy về phía trước. Những bước chân của cô vang lên trong sự im lặng của rừng núi, nhưng cô vẫn kiên quyết.
Cô chạy băng qua những cánh rừng, những ngọn đồi dốc, đôi chân cô dần dần trở nên mệt mỏi. Nhưng sức mạnh trong lòng cô dường như tăng lên, nhờ vào quyết tâm bảo vệ gia đình mình. “Mình không thể để họ làm tổn thương gia đình!” Cô hô lên trong tâm trí.
Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng động phía sau, tiếng của những kẻ săn đuổi đang dần gần lại. Một làn sóng hoảng sợ xô đến, nhưng Lan không dừng lại. Cô lao mình vào một bụi rậm, cố gắng ngụy trang bản thân.
“Chúng đi đâu rồi?” Một gã đàn ông kêu lên, giọng nói vang vọng trong không gian. “Cô ta không thể đi xa được đâu!”
“Chắc chắn là nó chạy về phía này!” Một gã khác nói. “Chúng ta phải tìm cho ra!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/song-lai-vao-ngay-bi-chu-ruot-lua-ban/chuong-7.html.]
Lan nín thở, cảm giác hồi hộp như đè nén lồng n.g.ự.c cô. Cô lắng nghe từng tiếng động, chờ đợi khoảnh khắc đúng đắn để tiếp tục chạy. Khi tiếng bước chân dần dần xa ra, cô thận trọng bò ra khỏi bụi cây, quyết định tìm đường trở về.
“Nhà mình chỉ còn cách đây một quãng nữa thôi,” Lan thầm nhủ, ngẩng đầu nhìn lên những đỉnh núi xa xa. Cô biết rằng nếu không nhanh chóng về nhà, mọi thứ sẽ không còn kịp nữa.
Cô chạy dọc theo con đường mòn, dần dần thấy quen thuộc với từng bước chân. Bất ngờ, một tiếng động vang lên từ phía sau, và cô quay lại thấy hai gã đàn ông đang lao về phía mình.
“Không! Không thể để chúng bắt được mình!” Lan hoảng sợ, nhưng trong lòng cô tràn đầy quyết tâm. Cô tăng tốc, chạy thật nhanh, đôi chân như không còn cảm giác đau đớn.
Cô lao qua những bụi cây, lăn mình qua một mảnh đất trống và chạy dọc theo con suối nhỏ, biết rằng âm thanh của nước chảy sẽ che khuất tiếng bước chân của mình. Tim cô đập rộn ràng, nhưng cô vẫn giữ được sự tập trung.
Đến một khúc quanh, cô quyết định nấp sau một tảng đá lớn, không để lộ mình. Hai gã đàn ông chạy ngang qua, vẫn hăm hở tìm kiếm, nhưng không thấy Lan. Cô nín thở, cảm giác như cả thế giới đang lặng im, chỉ có tiếng nước chảy và nhịp đập của trái tim mình.
Khi hai gã đó khuất dần, Lan lập tức lao ra khỏi chỗ ẩn nấp, lòng cô như được tiếp thêm sức mạnh. “Nhà mình gần rồi!” Cô hét lên trong lòng, đôi chân cô như được tiếp sức.
Rảo bước qua những con đường quen thuộc, cuối cùng, Lan nhìn thấy ngôi nhà nhỏ của gia đình mình. Cô mỉm cười, lòng tràn đầy hy vọng. “Mình sắp về nhà rồi!” Cô tự nhủ.
Khi đến gần, cô thấy cửa vẫn khép hờ, trong lòng tràn đầy nỗi lo lắng. “Mẹ ơi! Bố ơi!” Cô hét lên, nhưng không có ai nghe thấy. Cô quyết định đẩy cửa bước vào, cảm giác ấm áp bao trùm lấy cô.
Bên trong, mọi thứ yên tĩnh đến lạ. Mẹ cô đang ngồi ở góc nhà, tay chống cằm, có vẻ như đang lo lắng. Cô bé nhanh chóng tiến lại gần.
“ Mẹ. Mẹ ơi!” Lan thốt lên, nước mắt trào ra trong sự vui mừng.
“Lan! Con… con trở về thật sao?” Mẹ cô bàng hoàng nhìn cô, đôi mắt ngấn lệ.