Sống lại vào ngày bị chú ruột lừa bán - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-10-22 12:36:58
Lượt xem: 8
Sáng sớm hôm sau, tiếng gõ cửa vang lên kèm theo giọng nói the thé của người đàn bà: “Dậy! Nhanh lên, ra đồng mà làm việc!”
Lan giật mình tỉnh dậy. Cô bé cố dụi mắt nhưng cơ thể vẫn rã rời, chưa kịp tỉnh táo thì bị người đàn bà kéo mạnh ra ngoài. Ánh nắng sớm chiếu xuống cánh đồng, nhưng với Lan, nó không hề ấm áp. Đất đá gồ ghề dưới chân khiến cô loạng choạng, còn đôi tay bé nhỏ của cô bị ép phải làm những công việc quá sức.
“Mày phải làm xong đống việc này trước khi mặt trời lặn,” người đàn bà quát lớn, ném cho Lan một chiếc cuốc và vài bó củi. “Nếu không, đừng mong có cơm ăn!”
Lan cắn chặt môi, cố gắng không để nước mắt tuôn ra. Cô bé cúi người, cố gắng nhấc từng bó củi nặng trĩu, nhưng cơ thể bé nhỏ không thể chịu đựng nổi. Bàn tay nhỏ xíu của cô rướm m.á.u vì bị bó củi cọ vào, đôi chân mệt mỏi chực quỵ xuống.
“Cố lên, đồ vô dụng!” Người đàn bà đứng xa quát tháo.
Lan nghiến răng cố gắng vác bó củi lên vai, nhưng mỗi bước đi đều là một cơn đau như kim châm vào da thịt. Mỗi lần cô ngã, bà ta lại quát mắng, không hề thương xót.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/song-lai-vao-ngay-bi-chu-ruot-lua-ban/chuong-4.html.]
Khi trời đã nhá nhem, Lan được phép trở về ngôi nhà tồi tàn. Cô bé lê từng bước nặng nề, đôi tay đau buốt và toàn thân rã rời. Trước mặt cô chỉ có một bát cháo loãng nguội ngắt, bốc mùi hôi khó chịu.
Lan nhìn bát cháo, nước mắt trào ra. Cô bé không muốn ăn, nhưng sự đói khát đã làm cô không còn sự lựa chọn. Cô cầm chiếc thìa gỗ lên, run rẩy đưa từng thìa cháo lên miệng, cố nuốt trôi nỗi đau cả về thể xác lẫn tinh thần.
Đêm xuống, Lan nằm co ro trên chiếc chiếu rách trong căn phòng tăm tối. Gió lạnh từ bên ngoài luồn qua những khe hở của căn nhà gỗ, thổi qua cơ thể gầy gò của cô bé. Cô nhớ bố mẹ, nhớ chị gái, nhớ những ngày tháng ấm áp ở nhà, nơi cô luôn được yêu thương và che chở. Nhưng giờ đây, cô chỉ có một mình giữa ngôi làng xa lạ, bị bỏ rơi và bị đối xử tàn nhẫn.
“Mẹ ơi… Bố ơi…” Cô thì thầm trong đêm tối, giọng nghẹn lại.
Nước mắt lăn dài trên gò má gầy guộc, nhưng chẳng ai đến an ủi cô. Lan chỉ biết nắm chặt chiếc áo mỏng, hy vọng ngày mai sẽ có phép màu đưa cô trở về. Nhưng trong lòng, cô bé hiểu rằng, chẳng ai biết cô đang ở đâu, và chẳng ai có thể cứu cô khỏi cơn ác mộng này.
Mỗi đêm, nỗi tuyệt vọng lại đè nặng hơn, những giấc mơ về ngôi nhà cũ cũng dần phai nhạt, nhường chỗ cho cảm giác lạnh lẽo, trống rỗng. Lan nằm đó, lặng lẽ đối mặt với bóng tối bao trùm, biết rằng chẳng có ai nghe thấy tiếng kêu cứu của mình.
Cá Kho Mặn hay Thịt Kho Tàu ngon hơn ta ^^
Cô bé chỉ còn lại chính mình và những cơn đau không bao giờ dứt.