Sống lại vả mặt người bạn giả tạo - Chương 12
Cập nhật lúc: 2024-10-16 00:51:34
Lượt xem: 87
Chẳng mấy chốc, chúng tôi thấy Giang Dã mang một bát cơm rang đi vào cái lán tạm bợ bên cạnh.
Có vẻ như anh ta và Hương Hương đang sống ở đó.
Sau khi thanh toán xong, ba chúng tôi vì tò mò đã ghé qua cái lán để xem thử.
Ban đầu, chúng tôi còn khá nể phục tình cảm chân thành của Giang Dã.
Nhưng ngay sau đó, một cảnh tượng kinh hoàng đập vào mắt chúng tôi: Giang Dã đang dùng roi da đánh đập Hương Hương.
Hương Hương bị lột trần truồng, nằm trên sàn nhà bẩn thỉu đầy phân và nước tiểu.
Giang Dã cầm dây lưng, từng nhát roi quất mạnh vào người Hương Hương.
Mỗi lần roi quất xuống, cơ thể Hương Hương lại run lên. Chỉ cần nhìn thôi cũng đủ thấy đau đớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/song-lai-va-mat-nguoi-ban-gia-tao/chuong-12.html.]
Còn Hương Hương, do cổ họng bị đốt cháy bởi axit, không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào, chỉ có thể im lặng chịu đựng.
Chúng tôi chỉ nghe thấy âm thanh dây lưng quất xuống, cùng những lời lẽ cay nghiệt từ Giang Dã.
“Bây giờ cô hài lòng chưa? Tôi đã kiếm tiền bằng chính đôi tay của mình rồi đấy!”
“Sao cô lại hèn hạ đến thế? Tiền mà bố mẹ tôi kiếm thì không được dùng, nhất quyết ép tôi phải tách khỏi gia đình! Ép tôi phải sống như cô, coi tiền như cỏ rác!”
“Tôi thấy cô chẳng khác gì một đống phân! Đúng ra cô nên ngủ cùng đống phân này! Còn dám ăn cơm rang à, cô còn mặt mũi nào để ăn cơm rang nữa!”
“Cô là tai họa. Hồi đó tôi phải đi làm tiếp viên kiếm tiền, cô nhất quyết đi tự sát. Cô chỉ biết lắc đầu rồi lại gật đầu suốt ngày. Vì muốn kết hôn với cô, tôi phải hứa với bố mẹ cô đưa một trăm triệu sính lễ. Cô có biết không, chúng ta vay một trăm triệu từ bọn cho vay nặng lãi, mỗi tháng phải trả năm triệu tiền lãi, còn lương của tôi chỉ có năm triệu! Chúng ta trả hết lãi mà chẳng trả nổi xu nào tiền gốc!”
“Tất cả là tại cô, người không màng đến tiền bạc! Chính cô đã hại tôi ra nông nỗi này, giờ thì tôi không còn đường trở về Giang gia nữa, tôi béo phì như thế này, chẳng bà chị giàu có nào thèm để mắt đến tôi nữa. Tôi sẽ phải trả nợ vay nặng lãi cả đời, hahahaha! Giờ niềm vui của tôi chỉ còn là đánh đập và sỉ nhục cô mỗi ngày… Cô từ tình yêu của tôi đã trở thành người tôi căm hận nhất, hahahaha…”
Hương Hương nằm trên sàn, không thể rên rỉ, chỉ có thể lặng lẽ khóc. Không biết cô ta có hối hận về câu nói “Tôi chỉ yêu anh vì con người anh, không phải vì tiền của anh” hay không.
Dù sao, cuộc đời của Hương Hương có lẽ đã được định đoạt như thế.