Sống lại vả mặt bạch nhãn lang thư sinh - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-10-15 16:29:09
Lượt xem: 49
Nói gì vậy. Nói như thể ta đã từng lừa huynh ấy rồi vậy.
Tim ta đập loạn một nhịp.
Trong đầu không ngừng suy nghĩ, cố gắng hồi tưởng lại xem trước đây ta rốt cuộc là có mối liên hệ nào với Nguỵ Tịch không.
Ta gãi gãi đầu, bĩu mỗi, đang định lên tiếng giải thích một chút.
Đột nhiên, cổ tay bị kẻ nào đó từ phía sau giữ lại, hơi thở nặng nề vang lên bên tai ta. Kẻ đó dường như có chút nôn nóng, từng câu từng chữ, thanh âm gấp gáp xen lẫn vẻ sửng sốt đến không thể tin được. Còn có chút buồn bã không thể che giấu.
“Lâm Phù Ninh.”
“Nàng đang làm cái gì vậy?”
“Nàng…người nàng chọn không phải là ta sao?”
Bất kể có sống lại bao nhiêu lần, giọng nói này, ta vĩnh viễn không thể quên.
Thẩm Giai!
Ta đã từng nghĩ, nếu như gặp lại hắn, ta sẽ cầm lấy độc dược, bóp lấy cổ họng hắn rồi trực tiếp đổ vào.
Nhưng ngay lúc này, khi đối mặt với hắn, ta chỉ cảm thấy vô cùng chán ghét. Càng không muốn cùng hắn có bất kì quan hệ gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/song-lai-va-mat-bach-nhan-lang-thu-sinh/chuong-5.html.]
“Ở đâu ra tên háo sắc này, thật hỗn xược!” Ta trực tiếp hất mạnh tay hắn ra, móng tay cào mạnh, tạo ra một vết m-á-u trên mu bàn tay hắn.
Thanh điệu cao tới mức ông chủ của Vĩnh Xuân Các phải vội chạy tới. Hết nhìn ta rồi lại quay qua nhìn Thẩm Giai, sau đó “Ôi chao” một tiếng.
“Đúng là lũ ngập miếu Long Vương!” Ông ta xoa xoa hai lòng bàn tay vào nhau, khom lưng cười nói: “Lâm cô nương, vị này đến từ quận Nam…..”
Lời còn chưa dứt đã bị Thẩm Giai cắt ngang. Hắn chỉnh lại vạt áo. Chỉ trong giây lát, hắn đã khôi phục lại trạng thái bình thường sau dáng vẻ thất lễ ngắn ngủi vừa rồi, lần nữa trở lại bộ dạng an tĩnh lạnh lùng ban đầu.
Hắn nắm hai tay lại, hướng ta mà hành lễ: “Tại hạ là Thẩm Giai ở quận Nam, đến Kinh Thành để dự thi.”
“Phụ thân và ca ca đã mất từ khi còn nhỏ, trong nhà chỉ còn một mình mẫu thân.”
“Phù Ninh….Lâm cô nương nếu đồng ý tin tưởng ta, ta có thể đứng hạng nhất trong khoa khảo lần này.”
“Không biết nàng có thể….đừng đi theo người khác không?” Khi nói tới câu cuối, thanh âm của hắn rất nhỏ.
Ngoại trừ người đứng cạnh là ta ra, cơ hồ chẳng ai có thể nghe thấy hắn nói gì.
Toàn bộ sự chú ý của mọi người xung quanh đều đổ dồn hết vào mấy từ “đứng hạng nhất trong khoa khảo”.
Hay cho một kẻ tự tin đến khoa trương, hay nói thẳng ra là tự phụ và cuồng vọng.
Nhất là khi hắn đang đứng trước mặt Nguỵ Tịch, người được ca ngợi là thiếu niên thiên tài.