Sống Lại Vả Mặt Bạch Liên Hoa - Phần 4
Cập nhật lúc: 2024-10-05 12:50:32
Lượt xem: 446
7.
Buổi tiệc hoành tráng ở phòng khách, vô số người đổ dồn ánh mắt xem kịch vui về phía tôi.
“Cái gì cơ, b.ắ.t n.ạ.t bạn học? Con gái nhà học Lục mà lại làm ra chuyện này á?”
“Ôi, công chúa được nuông chiều mà lớn mà, không thể chấp nhận việc người ta ưu tú hơn mình cũng là thường tình thôi.”
“Cũng may Lục Tâm Đình là người ngay thẳng, không bao che khuyết điểm.”
Trong lúc Lâm Tửu đắc ý giương ánh mắt khiêu khích sang, tôi đứng thẳng lưng.
Nở một nụ cười tươi rói phun châu nhả ngọc: “Anh trai đang nói chuyện vớ vẩn gì thế? Người biết anh thì nhận ra anh là Lục Tâm Đình, người không biết anh nhìn vào có khi còn tưởng đâu là anh bị cô hồn các đản thời nhà Thanh nào đó nhập vô người ấy chứ.”
“Cuộc đời này của em chỉ quỳ lạy tổ tiên đã khuất thôi.”
Tôi nghiêng đầu, đánh giá anh ta một phen từ trên xuống dưới rồi cười rộ lên đầy nham hiểm: “Hay là vầy đi, bây giờ anh ra ngoài tìm một tòa nhà nào đó nhảy quách đi, lúc đó em sẽ quỳ xuống lạy ba cái tiễn anh đi nhé.”
Sắc mặt Lục Tâm Đình lập tức sa sầm.
Lâm Tửu đứng sau lưng anh ta làm bộ làm tịch nói: “Bạn Lục à, tớ biết cậu không thích tớ, nhưng cậu đã không chỉ b.ắ.t n.ạ.t tớ rồi, sao còn có thể nói anh trai mình như vậy được chứ?”
Cô ta mở to đôi mắt, nước mắt trào ra, cố hết sức trưng ra dáng vẻ trẻ con vô tội lại hồn nhiên.
Giang Thiêm bên cạnh thấy thế, trong mắt lóe lên một tia phẫn nộ nhưng rất nhanh liền giấu đi.
Sau đó anh ta thấp giọng, giả vờ khuyên nhủ tôi lên tiếng: “Tâm Tâm, đã làm sai thì chỉ cần hối lỗi nhận sai là được rồi, không cần phải…”
Tôi cũng mở to mắt, sầu não nói: “Xin lỗi, tôi không hiểu được tiếng chóa sủa, mấy người có thể sử dụng ngôn ngữ của loài người chúng ta lặp lại lần nữa được không?”
“Đủ rồi!”
Lục Tâm Đình nghiêm khắc quát lớn.
“Lục Tâm Hỉ, một đứa con gái như em, có biết liêm sỉ là gì không? Là ai dạy em mở miệng ra là văng tục, dáng vẻ mất dạ.y như thế?”
Anh ta vẫn như trước, cho dù tôi có nói gì cũng không bao giờ tin.
Thậm chí còn mang theo thành kiến mạnh mẽ khóa chặt tôi với loại người không bao giờ chịu nói lý mà không biết nhìn lại bản thân.
Tôi kéo nhẹ khóe môi, bắt chước theo dáng vẻ cười lạnh của anh ta:
“Ba mẹ lúc nào cũng bận, đâu có rảnh mà quan tâm em, anh đoán em là do ai dạy đây?”
“Tất nhiên là anh rồi đó, ông anh trai đáng quý của em à.”
8.
Kiếp trước cảm xúc của tối đối với Lục Tâm Đình là vừa sợ lại vừa yêu.
Anh ta lớn hơn tôi vài tuổi, luôn là một người anh trai uy nghiêm trong lòng tôi.
Hồi còn nhỏ, ba mẹ lúc nào cũng bận rộn xử lý chuyện công ty, anh ta là người chăm nom cho tôi.
Chỉ cần tôi làm sai một chút dù chỉ là nhỏ nhất tôi cũng sẽ bị đánh vào lòng bàn tay bằng thước, còn bị anh ta phạt không cho ăn cơm.
Lúc tôi nhặt được một chú chó nhỏ lông xoăn đi lạc, anh ta bảo bảo mẫu không được mở cửa cho tôi: “Bẩn chếc, trong nhà không hoan nghênh con vật này.”
Tôi liền ôm mãi chú chỏ nhỏ không buông, ngồi trên bậc thềm cửa cả một đêm.
Lúc đó tôi còn nhỏ, cứ nghĩ rằng tình cách của anh ấy là như thế, không học được cách anh trai dịu dàng yêu thương em gái như nhà người ta.
Cho tới khi Lâm Tửu xuất hiện.
Tôi mới nhận ra rằng.
Anh ta nào có phải không biết dịu dàng là gì đâu.
Chỉ là sự dịu dàng đó không dành cho tôi mà thôi.
Tôi đã thấy anh ta ngồi trong xe đưa cho Lâm Tửu một ly sữa bò nóng, xoa lên mái tóc của cô ta nói: “Phải ăn đủ một ngày ba bữa đấy nhé, không đủ tiền tiêu thì có anh.”
Cũng từng gặp Lâm Tửu vào ngày mưa ôm lấy con mèo hoang gầy yếu, còn anh ta thì miễn cưỡng khen vì cô ta, hỏi nhỏ: “Em muốn nuôi nó à?”
Lâm Tửu say rượu níu lấy vạt áo của anh ta nói sảng, anh ta kiên nhẫn lắng nghe, trong mắt còn chất chứa toàn là sự dịu dàng.
Kiếp trước tôi mắc kẹt trong trò lừa của tình yêu như vậy đấy.
Hoang mang không hiểu tại sao anh trai không thương tôi, tại sao hôn phu không yêu tôi.
Sống lại một đời mới mới hoàn toàn tỉnh ngộ.
Tôi là một cá thể hoàn toàn độc lập.
Không phải là kẻ không có tình yêu thì không thể sống nổi.
9.
Bữa tiệc sinh nhật này cuối cùng không thể kết thúc êm đẹp được nữa.
Bởi vì khi tôi còn đang không hề nhân nhượng đôi co với Lục Tâm Đình thì cuối cùng ba mẹ cũng về.
Bọn họ khách khí nói lời cảm ơn, tiễn toàn bộ khách rời khỏi sảnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/song-lai-va-mat-bach-lien-hoa/phan-4.html.]
Lâm Tửu đang còn muốn giở trò cũ trước mặt mẹ tôi tiếp tục bán thảm thì kết quả bị một nụ cười mỉm của mẹ chặn ngược về:
“Xin lỗi nhé, cô học sinh này, chuyện nhà họ Lục chúng tôi thì chúng tôi sẽ tự xử lý, mời cô về trước cho.”
Lâm Tửu lập tức bị nghẹn, rưng rưng liếc nhìn Lục Tâm Đình, lúc này mới xoay người rời đi.
Đợi tới khi trong nhà chỉ còn lại có tôi và Lục Tâm Đình, ba tôi mới ra vẻ uy nghiêm lên tiếng: “Được rồi, bây giờ thì nói đi rốt cuộc tại sao lại như thế này.”
Còn chưa đợi Lục Tâm Đình lên tiếng, tôi đã oán than nói:
“Mới đây trường con có một học sinh chuyển tới, vừa vào ngày đầu tiên đã nổi điên tự tạt nước lên đầu mình rồi, còn nói là do con hắt nữa, nói con bắt nạt cô ta.”
“Sau này con mới biết người này chính là học sinh nghèo khó mà anh trai bấy lâu vẫn giúp đỡ, tên là Lâm Tửu.”
Lục Tâm Đình đang ngồi trên ghế sô pha đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía tôi, trong ánh mắt tràn ngập sự ngạc nhiên.
Bất ngờ chưa, anh trai yêu quý?
Chuyện hai người thông đồng qua lại trong bóng tối lại bị tôi phát hiện từ lâu.
Tôi dụi đỏ khóe mắt, giọng điệu nghẹn ngào: “Thực ra con không có trách cô ấy, chỉ là một buổi tiệc sinh nhật mà thôi, nhưng mà con…
… con đau lòng quá, anh trai chả tin con gì cả…”
Trên thế giới này, không phải chỉ có mỗi Lâm Tửu biết đóng giả là bạch liên hoa thôi đâu.
Thấy tôi khóc ấm ức nức nở, chuyện vốn rùm beng bị ba tôi giải quyết một cách gỏn lọn:
“Được rồi, mặc kệ ai bắt nạt ai, không được làm loạn nữa.”
“Lớn chuyện rồi truyền ra bên ngoài đều không tốt cho các con đâu.”
“Chuyện này kết thúc tại đây đi.”
10.
Khi đi học trở lại, tôi bắt đầu công khai bắt nạt Lâm Tửu.
Từ đổ mực vào hộc bàn của cô ta, tới cười chế giễu thành tiếng ở sau lưng khi cô ta dùng phát âm tiếng Anh đọc văn.
Thậm chí còn xé nát bài thi vật lý, rồi rải mảnh giấy lên trên đầu cô ả.
“Đi đi, đi mắng vốn tiếp đi.”
Một mảnh giấy vụn lả tả rơi xuống từ tóc của cô ta.
Cô ta nhìn tôi, ánh mắt thoáng hiện lên sự oán độc thấu xương.
Nhưng cuối cùng vẫn run rẩy bẩy bật khóc xin lỗi tôi:
“Thực sự xin lỗi, thực sự xin lỗi bạn học, nếu tớ có sai ở đâu khiến cậu thấy không vui, bây giờ tớ sẽ xin lỗi cậu ngay, tớ sẽ sửa lại được không?”
“Mày còn sống là tao lại thấy không vui.”
Tôi ngạc nhiên nhíu mày: “Vậy mày phải sửa kiểu gì đây? Lập tức chếc ngay bây giờ à?”
Cô ta cứng họng không thể thốt lên nổi một lời.
Cuối cùng chỉ đành tiếp tục khóc.
Lần đầu tiên tôi phát hiện ra rằng làm một cô gái hung dữ lại sung sướng tới như thế.
Hiển nhiên là cô ta có mách lẻo với giáo viên rồi.
Giáo viên gọi tôi tới văn phòng.
Tôi khóc lóc kể lại một lượt chuyện ở tiệc sinh nhật đêm đó, cuối cùng móc ra một tờ giấy chẩn đoán của bệnh viện để chứng minh:
“Hôm đó cũng chỉ vì cậu ấy bịa chuyện mà anh trai em sỉ nhục em trước mặt nhiều người tới vậy. Ngày nào em hễ nhớ tới là lại bật khóc, tới cả lúc đi ngủ cũng phải bừng tỉnh trong cơn ác mộng.”
“Tới giờ em vẫn cần phải được bác sĩ tâm lý theo dõi, phải uống thuốc, bác sĩ nói rằng em bị uất ức quá độ nên sinh bệnh.”
Cuối cùng giáo viên lại là người phải an ủi ngược lại cho tôi.
Mọi người cũng nhận ra rằng tôi không thích Lâm Tửu.
Tô Lam cực kỳ khó hiểu: “Vì cớ gì mà cậu lại ghim cô ta dữ thế? Cô ta đã làm chuyện gì xấu à?”
Tôi nghiêng đầu cười với cô ấy:
“Chứ chả phải do tớ là một đứa con gái xấu xa, ỷ nhà mình có tiền nên khinh thường bạn học có gia cảnh bần hàn à?”
“Màu mè.” Cô ấy lườm nguýt tôi.
Nguyệt
“Nếu cậu là kiểu người đó thì sao lại không bắt nạt tớ chứ? Nhà tớ còn kiết xác hơn nhà cô ấy.”
“Ngay ngày đầu tiên làm bạn cậu đã bao hết văn phòng phẩm dùng 3 năm cho tớ. Bảo tớ tin cậu bắt nạt bạn học á, thà bảo tớ là Võ Tắc Thiên còn đáng tin hơn.”
“Tớ vẫn hiểu đạo lý này mà.”
Đúng vậy đấy.
Ai cũng hiểu đạo lý này mà.
Chỉ duy có anh trai và người trong lòng tôi là không hiểu điều đó.
Tôi cong khóe môi, ánh mắt lại không hề có chút vui vẻ nào.