Sống Lại Trước Khi Cứu Với Người Cậu Đê Tiện - 6
Cập nhật lúc: 2024-10-17 23:14:42
Lượt xem: 1,080
Chẳng qua là:
"Mày bị ngu à? Hay là tay mày có vấn đề à? Hay là mày nên đi khám bác sĩ đi! Ném hòn đá cũng không trúng!"
Tôi biết rõ như vậy, là vì kiếp trước sau khi thấy tôi ném trượt, cậu đã mắng tôi như thế.
Tôi đã nhớ kỹ, khi có người nói tay mình có vấn đề, tốt nhất tôi nên làm mấy chuyện chứng minh tay mình thật sự có vấn đề cho người ta xem.
Tôi giả vờ xin lỗi, lại nhặt mấy hòn đá nữa ném xuống sông.
Nhưng lần này khá hơn lần trước, hơi sượt qua cửa kính xe một chút.
Nhưng tôi dùng lực rất nhỏ, chọn đá cũng nhỏ, căn bản không gây ra bất kỳ tổn hại nào cho kính xe.
Cậu ơi xin lỗi nhé! Cái kính xe này tận một vạn tệ đấy. Quá quý giá rồi, cháu thật sự không nỡ đập!
Hơn nữa mạng của kính xe cũng là mạng mà!
Nhưng lúc này vẫn có người muốn cứu mạng cậu tôi.
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Giữa những con sóng nhấp nhô, chú Vương vừa giữ vững được thân mình, đã cầm hòn đá ném thẳng vào cửa sổ sau xe, chỗ duy nhất còn lộ ra trên mặt nước.
May mắn thay, một con sóng ập tới, chú Vương cũng ném trượt.
Cú ném này đã tạo ra một cái hố trên khoang sau xe, to gấp ba lần cái hố tôi đập kiếp trước.
Tôi không khỏi lo lắng, nếu cậu sống sót, rất có thể đối tượng bị cậu tôi tống tiền sẽ trở thành nhà chú Vương.
Vậy thì càng không thể để cậu tôi sống sót.
Tiếp theo, tôi giả vờ càng cố gắng đập cửa kính xe hơn, thậm chí còn nhoài gần hết người ra khỏi thành cầu.
Vì ném đá cũng phải dùng sức, tôi lập tức mất thăng bằng, loạng choạng mấy cái, ra vẻ sắp rơi xuống sông.
Thấy vậy, hai người bên cạnh xe đều không quan tâm đến xe nữa, đều hét lên cảnh báo tôi, người trên bờ cũng kinh hãi kêu lên.
"Trở lại đi! Mau trở lại! Lên cầu đi!"
11
Nhưng tôi không thể quay lại.
Từ giây phút trọng sinh, tôi đã hạ quyết tâm, tuyệt đối không để cậu tôi sống sót rời khỏi chiếc xe đó.
Tôi đã được trọng sinh trở về, không phải để tôn trọng số phận của người khác, nếu không tận mắt nhìn thấy tất cả kẻ thù biến mất, tôi sẽ có lỗi với cơ hội trọng sinh mà ông trời ban tặng.
Vì vậy, lúc này để ngăn chú Vương cứu cậu, tôi phải khiến ông ấy đi cứu người khác - ví dụ như cứu tôi!
Giữa tiếng la hét kinh hãi của mọi người, tôi rơi xuống khỏi cầu.
Trong lúc rơi xuống, qua khe hở cuối cùng của cửa sổ xe, tôi nhìn thấy vẻ mặt gần như tuyệt vọng của cậu.
Cậu tôi dùng tất cả những thứ có thể tìm thấy trong xe để cố gắng đập vỡ cửa kính xe.
Nhưng cửa kính xe vẫn kiên cường ở đó.
Tôi đoán cửa kính xe có lẽ đã biết, cách thoát hiểm hạ cấp như vậy căn bản không xứng với người cao quý như cậu!
Cùng lúc nước sông tràn vào khoang xe nhấn chìm đầu cậu, tôi cũng rơi xuống dòng sông hung dữ.
"Ùm" một tiếng nước b.ắ.n tung tóe, vừa ngoi lên mặt nước, tôi đã hét lên giãy giụa, ra vẻ hoàn toàn không biết bơi.
La hét vài tiếng, tôi nhân cơ hội giả vờ sặc nước ngất xỉu, tay chân không còn cử động, mặc cho cơ thể trôi theo dòng sông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/song-lai-truoc-khi-cuu-voi-nguoi-cau-de-tien/6.html.]
Dòng nước chảy xiết, trong nháy mắt tôi đã trôi ra xa vài mét.
Nhìn lại thì xe của cậu tôi cũng chỉ còn nóc xe nổi trên mặt nước.
Đối mặt với hai đối tượng cần cứu sống còn sống, chú Vương và người đàn ông tốt bụng kia cần phải lựa chọn.
Xét về độ khó dễ.
Một người cần phải tốn nhiều công sức mà chưa chắc đã cứu được.
Một người chỉ cần bơi đến là có thể cứu được.
Nên chọn ai đã quá rõ ràng.
Xét về bản chất.
Một đứa trẻ tốt bụng rơi xuống sông vì cứu người.
Một tên đàn ông trung niên say rượu lái xe rơi xuống sông.
Bạn sẽ cứu ai?
Kết quả không nằm ngoài dự đoán, chú Vương và người đàn ông tốt bụng đều bơi về phía tôi.
Tuy giả vờ bất tỉnh, nhưng tôi vẫn duy trì cảnh giác, quan sát tình hình xung quanh.
Trên cầu, chỗ tôi vừa đứng có một đám dân làng chạy đến.
Kiếp trước, khi thấy tôi ném đá, cũng có dân làng chạy đến muốn giúp tôi đập cửa kính xe.
Nhưng người già chân chậm, đợi họ chạy đến thì tôi đã đập vỡ cửa kính xe, không cần họ giúp nữa.
Tình hình bây giờ cũng giống kiếp trước, họ vẫn không giúp được gì.
Xe của cậu tôi chỉ còn nóc xe nổi trên mặt nước, nóc xe làm bằng kim loại, cho dù có bao nhiêu người đập xe cũng vô ích.
Nhưng kỳ lạ là, tôi vẫn nghe thấy tiếng đá rơi xuống nước.
Tiếp theo là tiếng dân làng la hét.
"Mẹ thằng Nhân Kiệt, đập nóc xe không được đâu, đừng đập nữa, cẩn thận lại đập trúng người dưới sông!"
12
Tôi lập tức hiểu ra, hóa ra là bà ngoại đang đập xe.
Đột nhiên trên cầu vang lên mấy tiếng la hét lớn hơn.
"Mau ngăn bà ta lại! Bà ta không phải đang đập xe! Bà ta đang ném người!"
"Chết tiệt! Bà ta muốn ném c.h.ế.t cháu ngoại bà..."
Chưa kịp nghe hết câu, bên tai tôi vang lên tiếng đá rơi xuống nước rất lớn, cách rất gần.
Âm thanh ấy quá gần, tôi không dám giả vờ ngất nữa, vội vàng mở mắt.
Vừa mở mắt ra, đồng tử tôi liền co rút lại, toàn thân lạnh toát.
Bởi vì một tảng đá khổng lồ đang lao thẳng về phía mặt tôi.
Tôi dùng tốc độ nhanh nhất đời mình bơi sang một bên, mới tránh được tảng đá đó.