Sống Lại Trở Về, Tôi Mặc Kệ Em Trai Nghịch Cúc Hoa - 2
Cập nhật lúc: 2024-10-17 22:56:08
Lượt xem: 848
4
Sau sự kiện bàn chải đánh răng lần trước, em trai tôi càng cẩn thận hơn.
Ví dụ, mỗi lần dùng xong bàn chải đánh răng điện của mẹ, nó đều kiên nhẫn rửa sạch sẽ, mỗi lần dùng xong cà tím, dưa chuột mẹ mua về cũng sẽ cẩn thận để lại vị trí cũ.
Tuyệt đối không để bố mẹ phát hiện ra lần nữa.
Sau đó, tôi không bao giờ ăn cơm ở nhà nữa.
Bữa sáng xuống lầu mua đồ ăn sáng, bữa trưa ăn ở căng tin công ty, bữa tối thì ăn ở nhà hàng bên ngoài.
Một buổi tối về nhà, tôi mang về nửa phần gà rán còn thừa từ bữa cơm của mình, định tối ăn khuya.
Em trai lại chạy đến.
"Chị, cho em ăn gà rán này đi, em sắp c.h.ế.t đói rồi!"
Bố tôi không hiểu lắm.
Ông ấy nhìn tai lợn trộn dưa chuột, cà tím nướng, trứng xào bí ngòi trên bàn ăn, nghi ngờ hỏi:
"Con trai, con đói sao không ăn rau? Hôm nay mẹ con trộn dưa chuột ngon lắm, trơn bóng mặn mà, sao con không thích ăn?"
Sắc mặt em trai tôi hơi mất tự nhiên.
"Con... con chỉ là chán ăn rau rồi, muốn đổi vị thôi."
Nói xong, cậu ta cầm gà rán của tôi, chạy vụt về phòng.
Đến nước này, tôi còn gì không hiểu nữa?
Nhìn bố mẹ tôi ăn đến bóng nhẫy, tôi đột nhiên cảm thấy họ thật đáng thương.
Tuy nhiên, mẹ tôi nhanh chóng dập tắt chút lòng thương hại ít ỏi của tôi.
Bà ấy nhìn tôi, bất mãn nói:
"Con đừng có suốt ngày mua mấy đồ ăn vặt cho em con ăn, miệng nó bị con làm hư rồi, chỉ ăn mấy thứ đó không ăn cơm sao được?"
Nói xong, bà ấy cũng gắp một miếng dưa chuột cho mình.
Tôi âm thầm trợn mắt.
"Ai mua cho nó ăn chứ? Không phải nó tự cướp sao, bố mẹ chỉ cần quản nó đừng cướp đồ của người khác là được rồi."
Mẹ tôi mắng tôi không có giáo dục.
"Nó là em trai ruột của con, sao con nói chuyện như vậy?"
Tôi không nói gì, quay người về phòng.
Tôi không có thời gian cãi nhau với bà ấy, tôi còn bận tìm việc.
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Cứ để Lý Thiên Hữu phát triển như vậy, biết đâu ngày nào đó tôi vô tình ăn phải thức ăn dính phân, hoặc dùng phải đồ vật dính phân.
Chậc, nghĩ thôi đã thấy ghê tởm.
Dần dần, em trai tôi thậm chí còn không thỏa mãn với những đồ vật này nữa.
Vài ngày sau, em trai tôi dẫn một bạn nam về nhà.
"Mẹ, giới thiệu với mẹ, đây là Cố Dã, là... bạn của con."
Mẹ tôi cười đến mức mắt cũng không mở ra nổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/song-lai-tro-ve-toi-mac-ke-em-trai-nghich-cuc-hoa/2.html.]
Ai cũng là động vật thị giác, Cố Dã da ngăm đen, gương mặt thanh tú, mẹ tôi đương nhiên vui vẻ khi em trai chơi với những người bạn nam như vậy.
Vì đây là lần đầu tiên em trai dẫn bạn về nhà, nên mẹ tôi đặc biệt làm một bàn đầy thức ăn cho họ.
Trên bàn ăn, mẹ tôi còn sợ Cố Dã ăn không đủ no.
"Cố Dã à, đây là dì đặc biệt làm cho con, con phải ăn nhiều vào nhé."
Cố Dã vừa lễ phép nói lời cảm ơn, vừa gắp cho em trai tôi một miếng lòng non.
Sau đó, nhếch môi, ghé sát tai em trai tôi nói:
"Ăn gì bổ nấy, em ăn nhiều vào."
Em trai tôi xấu hổ đến mức tai đỏ bừng.
Mẹ tôi lại hoàn toàn không hiểu gì, vẫn còn đang cười ngây ngô.
"Đều có đều có, dì xào nhiều lắm, hai đứa ăn thoải mái nhé!"
Nói xong, bà ấy bê cả đĩa lòng non đến trước mặt em trai tôi và Cố Dã, đồng thời bê đĩa khoai tây xào vốn để trước mặt họ sang cho tôi.
"Con ăn cái này đi."
Tôi im lặng xúc cơm trong bát, cười mà không nói.
5
Tối hôm đó, mẹ tôi để Cố Dã ngủ lại nhà chúng tôi.
Mẹ tôi còn đặc biệt sắp xếp cho cậu ta ngủ chung phòng với em trai tôi, và chu đáo chuẩn bị cho họ một đĩa trái cây cắt sẵn.
Tuy nhiên, hình như họ không hứng thú lắm với hoa quả cắt nhỏ.
Trước khi ngủ, em trai tôi lén lút lẻn vào bếp, lấy một đống trái cây, có nho, có chuối, có táo, một chai dầu đậu phộng nhỏ, và một quả dừa xiêm to tướng, đường kính gần chục cm.
Nó rón rén, sợ bị người khác phát hiện.
Không may, lúc đó mẹ tôi vừa định ra bếp lấy nước uống, đụng trúng em trai tôi.
Em trai tôi vội vàng giấu đồ ra sau lưng.
Ban đầu mẹ tôi còn hơi nghi ngờ, nhưng sau khi nhìn thấy thứ trong tay em trai, bà lại cười.
Bà nói một cách trìu mến.
"Giấu gì thế? Mẹ còn không cho con ăn trái cây với bạn à? Con biết chia sẻ là tốt mà, mẹ sao lại trách con chứ?"
"Ngoan nào, đừng ngẩn ra nữa, mau đi ăn với bạn đi."
Lúc này mẹ tôi còn quá ít hiểu biết. Bà ấy vẫn chưa biết, hậu quả của việc để Lý Thiên Hữu mang những thứ đó đi là gì.
Tuy nhiên, bà ấy sẽ sớm biết thôi.
Rạng sáng, Lý Thiên Hữu phát ra tiếng hét thảm thiết.
Tôi và bố mẹ vội vàng chạy đến.
Tất nhiên, bố mẹ lo lắng Lý Thiên Hữu xảy ra chuyện, còn tôi chỉ đến xem trò cười.
Quả nhiên, sau khi chúng tôi mở cửa, đã thấy một cảnh tượng cực kỳ chướng mắt.
Chỉ thấy Lý Thiên Hữu nằm trên giường, không mặc gì, chỉ có một lớp chăn mỏng đã ướt sũng che phần thân dưới.
Hai tay cậu ta bị trói vào đầu giường, nhắm chặt mắt, hai má đỏ bừng.