Sống Lại, Tôi Thay Đổi Cuộc Đời - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-10-17 18:38:04
Lượt xem: 527
Tôi đã mạo phạm một người.
Ông ta họ Bạch, là một gã mập biến thái, nghe nói từ nhỏ nhà nghèo khó nên gã đã bị thiến để tiến cử vào cung, nhưng triều đình nhất định không nhận. Gã không còn lựa chọn nào khác ngoài làm việc cho người Tây lúc bấy giờ, nhưng không ai có thể ngờ gã lại trở nên giàu có.
Gã đã mất đi khả năng làm đàn ông nên, ngày ngày muốn hành hạ phụ nữ để lấy lại nhân phẩm của mình.
Bạch Béo đến vũ trường uống rượu, khi đến lượt tôi lên sân khấu biểu diễn thì trớ trêu thay gã lại có cảm tình với tôi.
Hắn ta yêu cầu gọi người quản lý, trước mặt người quản lý, hắn hứa cho tôi ba trăm đồng bạc và muốn biến tôi thành dì của hắn.
Dì là một thuật ngữ phổ biến trong thời đại xưa, chính xác thì đó là vợ bé.
Tất nhiên là tôi không muốn.
Tôi bất lực phải làm công việc này do hoàn cảnh ép buộc.
Khi tôi mới mười sáu tuổi, bố tôi qua đời, tôi phải trả hết số tiền nợ cờ b.ạ.c mà ông ấy để lại và còn phải lo cho các em tôi ăn học.
Nhưng tôi rất mong chờ một ngày nào đó sau khi tiết kiệm đủ tiền, tôi có thể rời khỏi nơi này và quay trở lại sống một cuộc sống trong sạch.
Nếu tôi trở thành vợ lẽ của một gã béo, cả cuộc đời tôi coi như xong.
Gã đàn ông da trắng mập mạp nhìn tôi với ánh mắt vô cùng nham hiểm.
Người quản lý nổi giận và ngay lập tức đuổi tôi ra ngoài.
Hắn uy hiếp: “Nếu cô dám đắc tội với Chủ tịch Bạch, thì toàn bộ Việt Thành sẽ không có chỗ dung thân cho cô đâu.” (Quận Việt Thành thuộc thành phố Triệu Hưng, Triết Giang)
Sau đó tôi mới biết Bạch Béo vừa được bầu làm Chủ tịch Phòng Thương mại Việt Thành, đồng thời cũng góp vốn vào vũ trường nơi tôi làm việc.
Nhưng tôi không hoảng sợ.
Dù có quyền lực đến mấy thì hắn ta cũng chỉ là một doanh nhân, em trai Triệu Lộ Trung của tôi là thư ký của Phủ Thống đốc, nếu cậu ấy mở lời giúp tôi và tặng thêm quà cho Bạch Béo, hắn chắc sẽ không làm khó tôi.
Tôi không mang theo một đồng xu nào trên người. Nhiệt độ khắp thành phố đột ngột giảm xuống và tuyết bắt đầu rơi dày đặc. Thứ bắt mắt nhất trước cửa vũ trường là những chiếc xe kéo. Nhưng khi thấy tôi bị đuổi ra ngoài thì không một chiếc xe nào dám tiến tới và chở tôi đi cả.
Sườn xám trên người không được ấm cho lắm, tôi ôm tay quanh cổ thật chặt, bước nhanh về phía đường Tây Nhân Dân.
Tuần trước, em trai cùng em gái tôi đến tìm tôi ở vũ trường và nói với tôi rằng họ để ý đến một căn nhà trên đường Tây Nhân Dân. Chủ nhà đang vội đi nước ngoài nên căn nhà đang được bán giảm giá. Hai người họ vẫn còn một chặng đường dài để tiết kiệm tiền. Vì vậy tôi đã đưa cho họ tất cả số tiền tiết kiệm của mình.
Em gái Triệu Y Y của tôi nói rằng, đợi đến khi mua được căn nhà, nó sẽ là tổ ấm của ba chúng tôi.
Đường Tây Nhân Dân cách đó không xa, tôi đến nơi trước khi hoàn toàn bị lạnh cóng.
Không ngờ, khi đến trước cửa ngôi nhà mới, tôi nhìn thấy Triệu Y Y đang gấp hoa mận cùng một người đàn ông trong sân, người đàn ông đó ôm eo Triệu Y Y, hai người trông rất thân thiết.
Nhìn thoáng qua tôi cũng có thể biết đó chính là chồng chưa cưới của tôi, Hạ Lương Chính.
Dù ban đầu anh ấy không đồng ý cho tôi làm người mẫu ảnh lịch, nhưng dưới áp lực từ gia đình mà vẫn không chịu hủy bỏ hôn ước với tôi. Sau đó, anh ấy nói với tôi rằng anh có ý định đi du học nên tôi đã hỗ trợ tài chính và để anh ấy đi.
Ngay khi anh ấy vừa đi, thì đã không hề có một chút tin tức gì gửi về, bản thân tôi cũng không biết khi nào anh về nước, vậy mà giờ anh lại thân thiết với em gái tôi như vậy.
"Chị cả." Khi Triệu Y Y nhìn thấy tôi, một vẻ hoảng sợ hiện lên trên khuôn mặt cô ấy. Cô ấy tránh cánh tay Hạ Lương Chính, cắn môi giải thích với tôi: "Anh Lương Chính vừa trở về Trung Quốc và biết rằng chúng ta vừa chuyển đi. Nên đã đến để chúc mừng tân gia."
Sau khi giải thích, cô ấy nhận thấy sự bối rối của tôi và hỏi tôi: “Chị cả, chị trong bộ dạng này, có phải đã gặp cướp trên đường không?”
Tôi thực sự rất lạnh và không muốn đứng trong băng tuyết tranh cãi với con bé, đành nói: “Chúng ta vào trong rồi hẵng nói chuyện.”
Trong nhà có một lò sưởi, khi bước vào tôi cảm thấy như được sống lại.
Hạ Lương Chính và em gái Triệu Y Y của tôi cắm những cánh hoa mận vào một chiếc bình thủy tinh cạnh nhau. Tôi đứng bên lò sưởi và nhìn chằm chằm vào bóng dáng của họ.
“Họ rất thời thượng và hợp nhau phải không?” Đột nhiên giọng nói của em trai tôi, Triệu Lộ Trung từ phía sau vang lên.
Tôi ngạc nhiên quay lại nhìn cậu.
Cậu ấy nói với tôi kèm theo lời cảnh báo: “Chị cả, Anh Lương Chính vừa du học y khoa ở nước ngoài về. Có rất ít bác sĩ Tây y trẻ tuổi ở Việt Thành. Vừa về, anh ấy đã lấy d.a.o mổ cắt bỏ phần ruột thừa bị viêm cho một trong những cấp dưới của Thống đốc. Bây giờ anh ấy đã là một nhân vật có tiếng trước mặt Thống đốc."
“Chị hai đã ra trường, hiện đang là phóng viên của một tờ báo. Chị ấy cũng là một cô gái xinh đẹp và tài năng cùng với anh Lương Chính rất đẹp đôi. Chị cả, chị cũng chỉ là một người phụ nữ trong giới giải trí, đừng xen vào đôi uyên ương!"
Tôi tức giận nói: “Một người là chồng sắp cưới của chị, người kia lại là em gái chị. Họ là bác sĩ và phóng viên thì sao. Các người coi thường chị là một người phụ nữ trong giới giải trí, nhưng chính chị, một người phụ nữ trong giới giải trí, mới là người trả tiền để các người có được ngày hôm nay."
Lời nói của tôi khiến hai người đang cắm hoa hoảng sợ. Hạ Lương Chính đi tới bảo vệ Triệu Y Y. Anh ta nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng: Triệu Tri Tri, nhìn em xem, dáng vẻ thô lỗ và lớp trang điểm đậm đó là sao? làm sao có thể so sánh với Y Y, tất cả những gì em có chỉ là tiền.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/song-lai-toi-thay-doi-cuoc-doi/chuong-1.html.]
Tôi cảm thấy ớn lạnh trước những gì anh ta vừa nói. Tôi định phản bác thì nhận thấy em trai và em gái tôi không nói một lời.
Tôi là chị cả của chúng, đã nuôi nấng và luôn che chở cho chúng suốt bảy năm nay, vậy mà chúng lại để người ngoài khinh rẻ và khiển trách tôi như vậy.
Điều này thật đáng thất vọng.
"Triệu Lộ Trung, Triệu Y Y, các em cũng nghĩ vậy sao?" Tôi liếc nhìn hai đứa.
Triệu Y Y trốn đằng sau Hạ Lương Chính không nói một lời, nhưng Triệu Lộ Trung lại nói với giọng điệu phân minh: "Chị cả, anh Lương Chính nói đúng. Chị hai chỉ kém chị 1 tuổi, nhưng chị ấy biết cách giữ mình trong sạch hơn chị."
"Em nói chị không trong sạch? Nếu chị không trở thành người mẫu ảnh lịch thì ai sẽ trả nợ cờ b.ạ.c cho bố chúng ta? Học phí của em lấy ở đâu ra?" Tôi tức giận đến run người.
Triệu Y Y nhàn nhạt nói: "Hồi đó giấy tờ nhà và đất mà ông nội chúng ta để lại đều ở trong tay chị. Em và Lộ Trung cũng chưa từng thấy chúng."
“Lúc bố qua đời, người trong sòng bạc đến đòi nợ. Chính mắt em đã chứng kiến họ lấy đi nhà đất và giấy tờ rồi còn gì” tôi nói.
Triệu Lộ Trung lại cãi: "Đèn dầu mờ, em và chị hai nhìn không rõ, đương nhiên chị nói thế nào mà chẳng được."
"Người điều hành sóng bạc là ông Chu, luôn có một cuốn sổ tay, mỗi lần trả nợ đều có ghi chép, các người không tin có thể hỏi ông ấy." tức giận nói: "Tôi đã chịu đựng cực khổ suốt bảy năm, tại sao các người lại đối xử với tôi như vậy?"
"Chị cả, ý của chúng em không phải vậy." Ba người nhìn nhau, giọng điệu dịu dàng.
Triệu Lộ Trung kéo tôi ngồi xuống ghế sofa, lại nhẹ nhàng thuyết phục tôi: “Chị cả à, chuyện tình cảm thì không ai có thể nói chắc chắn được. Anh Lương Chính và chị hai hiện tại đang yêu nhau. Nếu chị tiếp tục cãi nhau, sẽ chỉ làm tổn thương cả đôi bên mà thôi. Là một gia đình, hòa thuận không phải là điều tốt sao?
Khi cậu ấy nói điều này, tôi cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Cậu ấy nói đúng, gia đình chúng tôi cuối cùng đã sống sót qua những tháng ngày khó khăn đó, nên việc quay lưng lại với nhau chỉ vì một người đàn ông là điều không đáng.
Tôi nghĩ nếu Triệu Y Y xin lỗi tôi thì tôi sẽ tha thứ cho họ.
Không ngờ, tôi vừa bình tĩnh, lại nghe thấy Triệu Lộ Trung nói tiếp: “Hôm nay, chủ tịch Bạch cho người đến hỏi cưới chị, ông ấy sẵn lòng trả cho em ba trăm đồng bạc. Em và chị hai đã đồng ý rồi. Chị à, Chủ tịch Bạch rất giàu có, nếu kết hôn, chị vừa có thể tận hưởng một cuộc sống tốt lại vừa có thể giúp đỡ gia đình. Đó không phải là một ý hay hay sao.”
Sắc mặt tôi đột nhiên thay đổi. Người đàn ông da trắng mập mạp đó thực sự đã cử người đến nhà tôi. Hai người em tốt của tôi, những người biết chính xác hắn ta là ai, lại đồng ý gả tôi với giá ba trăm bạc!!!
"Em không biết tên Bạch Béo đó chuyên hành hạ phụ nữ sao? Hắn ta là một kẻ thối nát." Tôi thất vọng nói.
Triệu Lộ Trung: "Nói gì vậy, chị cả, chị cũng không phải là một người người phụ nữ đoan trang trong sạch gì, chị còn muốn được gả cho một gia đình tốt và trở thành một người vợ cả hay sao?"
Ánh mắt cậu ta đầy sự khinh thường đối với tôi.
Sau bảy năm vất vả, tôi đã nuôi được một gia đình sói mắt trắng.
“Chị sẽ không cưới một người đàn ông béo.” Tôi bình tĩnh nói.
Triệu Lộ Trung nói: "Nhưng chủ tịch Bạch sẽ không để chị đi."
"Em là thư ký của Phủ Thống đốc, em hãy nói với ông ta, hãy để chị đi." Tôi cầu xin cậu ấy.
Cậu ta cười khẩy: “Em không muốn.”
Tôi kinh ngạc nhìn Triệu Lộ Trung.
Đọc truyện tại MonkeyD để ủng hộ người dịch An Phụng - 安凤.
Nực cười, nực cười quá.
Suốt bảy năm qua, tôi chưa từng đòi hỏi điều gì từ cậu ấy. Bây giờ, với tư cách là một người chị, tôi đang gặp rắc rối. Cậu ấy có thể giải quyết vấn đề của tôi chỉ bằng một câu nói, nhưng cậu ta lại nói rằng cậu ta không muốn.
“Vậy em cho chị một khoản tiền, chị sẽ rời khỏi Việt Thành.” Chị không ép buộc, chị sẽ tự giải quyết vấn đề của mình.
"Chị kiên quyết không kết hôn với Chủ tịch Bạch phải không?" Triệu Lộ Trung vẻ mặt xấu xa hỏi tôi.
“Đúng vậy.” Tôi nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu em ép chị cưới gã ta, thà em để chị ch.ết còn hơn.”
"Vậy thì chị tự lo đi!" cậu ta kéo tôi ra cửa và đóng sầm cửa vào mặt tôi.
Bên kia cửa, tôi nghe thấy Triệu Y Y lo lắng nói: "Cứ để chị ta đi như vậy sao? Vậy còn số tiền Chủ tịch Bạch đã đưa cho chúng ta, em muốn trả lại sao?"
"Không cần." Giọng điệu Triệu Lộ Trung chắc chắn nói: "Chị ta sẽ không trụ được lâu đâu, cứ đợi đi. Cứ để chị ta nếm trải thêm khổ cực, ngày mai sẽ quay lại cầu xin chúng ta đưa chị ta đến Bạch gia."
Trời đã tối và tuyết ngày càng dày đặc, tôi run rẩy trong bộ sườn xám mỏng.
Tôi không có nơi trú ẩn trước cơn bão và chẳng một ai đến giúp tôi.
Tôi ngồi xổm dựa vào tường, cả người co ro như một quả bóng, đông cứng đến ch.ế.t.