SỐNG LẠI, TA KHÔNG LÀM HOÀNG HẬU - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-02-09 15:26:06
Lượt xem: 163
5
Hôm sau, còn chưa chờ ta tìm cách nói chuyện với cha mẹ về Thẩm Cảnh Hành, người trong cung tuyên ta đi gặp Hoàng hậu nương nương.
Ta sửng sốt, vì sao cô cô lại đột nhiên triệu kiến ta? Trong lòng ta không khỏi có chút bất an.
“Cô cô.” Ta bổ nhào vào n.g.ự.c cô cô.
Bà vẫn y như trong trí nhớ của ta, trang dung đẹp đẽ quý giá.
Ma ma trong cung dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại nhịn xuống. Ta cũng biết như vậy không hợp với quy củ, nhưng vẫn không kiềm chế được.
Kiếp trước, dưới sự làm nũng của ta, lại bởi không có nhi tử thân sinh, nên cô cô nuôi Thẩm Cảnh Hành dưới danh nghĩa của mình, từ đó về sau Thẩm Cảnh Hành một bước lên trời, chính thức được lòng Hoàng thượng.
Chờ sau khi Thẩm Cảnh Hành bước lên đế vị, cô cô lưu lại ý chỉ “Không thể phế hậu” sau đó liền đi theo tiến đế.
Ai có thể nghĩ cô cô đối với tiên đế lại thâm tình nhường ấy.
Cũng may là kiếp này cô cô chưa nhận Thẩm Cảnh Hành thành nhi tử trên danh nghĩa.
Ta đang nghĩ nên mở miệng khuyên giải an ủi như thế nào để bà không tuẫn táng vì tiên đế, bà còn có nhân sinh rất tốt phía sau, bà lại đột nhiên cất lời khiến đầu óc ta trống rỗng, “An An, dược ngày hôm qua, con giải thế nào?”
Sắc mặt ta trắng bệch, cảm giác sự thật ta truy tìm thật lâu có lẽ đang ở ngay trước mắt.
Ta đột nhiên nhớ tới kiếp trước, khi ta uống rượu chưa bao lâu, dược còn chưa phát tác, cô cô vốn đang nói chuyện phiếm cùng các phu nhân khác đột nhiên phái một ma ma bên người tới: “Hoàng hậu nương nương nói tài nghệ mát xa của Xuân Hạnh cô nương rất tốt, hiện tại nương nương có chút đau đầu, có thể mời Xuân Hạnh cô nương qua xem một chuyến được chăng?”
Nghe nói cô cô lại tái phát chứng đau đầu, đương nhiên ta không từ chối, thậm chí còn muốn cùng mấy người đó đến xem.
Nhưng ma ma lại mỉm cười ngăn cản ta: “Nương nương đã dặn dò không thể khiến cô nương mất hứng, cô nương nhớ phải nắm chắc cơ hội.”
Ta nhìn về chỗ ngồi trống không của Thẩm Cảnh Hành, e lệ không thôi.
Nhàn cư vi bất thiện
“Cô nương yên tâm, nương nương chẳng qua chỉ là nhất thời đau đầu. Xuân Hạnh cô nương cũng nên mau đi theo lão nô thôi.”
Nhưng ai biết bọn họ đi chưa được bao lâu, cả người ta bắt đầu khô nóng hỗn loạn.
Ta còn nghi ngờ chính mình say rượu, lo lắng mất mặt nên vội vàng đi theo tiểu nha đầu của gia chủ đến sương phòng nghỉ ngơi.
Lúc đó, đầu óc ta đã loạn thành một đoàn, chỉ cảm thấy có người trên giường liền không nhịn được mà nhào lên.
Tới khi tỉnh lại chỉ thấy Thẩm Cảnh Hành vẻ mặt kinh ngạc, chúng ta quần áo hỗn loạn, bị mọi người vừa vặn đi tới bắt gặp.
Ta ngây ngốc nghe cô cô tứ hôn, trong lòng lại không có nửa điểm vui mừng, nhìn sang Thẩm Cảnh Hành, quả nhiên vẻ mặt hắn vô cùng chán ghét.
Ta rốt cuộc thành chính phi của hắn, cũng chặt đứt tình yêu của hắn, trở thành một đôi phu thê bất hòa đồng quy vu tận.
Mà kẻ gây nên mọi chuyện lại là cô cô của ta.
Ta không thể tin được hỏi bà: “Vì sao?”
Ta từng hoài nghi rất nhiều người, nhưng chưa từng hoài nghi người cô cô đối xử luôn tốt với ta.
Nàng nhẹ nhàng thay ta vuốt sợi tóc xòa bên má, “Như vậy không tốt sao? Con thích hắn, hắn không thích con, bổn cung liền khiến hắn không thể không cưới con làm thê.”
Ta có chút không thể chấp nhận, đẩy tay bà ra, ánh mắt rưng rưng: “Người biết rõ nếu làm như vậy hắn cũng vẫn không yêu con, vậy vì sao chứ? Nếu muốn hắn không thể không thú con, người hạ chỉ tứ hôn không được sao? Tại sao lại hủy hoại trong sạch của con trước mặt tất cả mọi người?!”
Ma ma tiến lên: “Cô nương, người không thể không màng đến tấm lòng của nương nương như vậy, bọn ta là vì Lâm thị.”
Hoàng hậu mệt mỏi day trán, “Ma ma, lui ra đi, để ta nói với nàng.”
Ta nắm chặt hai tay, toàn thân run rẩy.
Bà thở dài một tiếng, “An An, những năm qua, có một số việc cần nói cho con nghe. Lần này bệ hạ triệu Lâm gia quay về kinh là vì kiêng kị Lâm gia, ta lo lắng một ngày nào đó hắn sẽ xuống tay với Lâm gia. Con có biết vì sao ta không có nhi tử không? Đó là bởi vì ta ngày ngày đều bị người khác nhìn chằm chằm uống hết từng bát thuốc tị tử.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/song-lai-ta-khong-lam-hoang-hau/chuong-3.html.]
Bà trào phúng cười, “Hắn sợ ta sinh ra huyết mạch Lâm gia, sợ Lâm gia âm mưu soán vị.”
Giờ phút này ta mới hiểu được bản thân khờ dại nhường nào. Hoàng gia so với ta tưởng tượng còn vô tình hơn nhiều, mà tình thế Lâm gia cũng hung hiểm vô cùng.
Sống hai đời, ta mới hiểu vì sao ta lại mất mạng.
Đáy mắt Hoàng hậu mang theo hàn quang, “Cho nên, ta nâng đỡ Thẩm Cảnh Hành, không chỉ vì con, cũng là vì Lâm gia tìm một đường sinh cơ. Hắn không được Hoàng đế coi trọng, chỉ có thể dựa vào Lâm gia. Chờ hắn thành Hoàng đế, vị trí Hoàng hậu kia cũng chỉ có thể là của nữ nhi Lâm gia.”
Cô cô kéo tay ta, ánh mắt mang theo tia áy náy, “An An, cô cô biết đây là hạ sách, nhưng Hoàng đế đã phòng bị ta, hắn sẽ không để hoàng tử ta xem trọng cưới một nữ nhi Lâm gia. Ta chỉ có thể dùng cách này, xin lỗi con. Ta nhìn ra được, hắn đối với con cũng không phải hoàn toàn vô tình, con lại thương hắn. Nếu hai đứa có thể thành, Lâm gia nói không chừng có thể bảo tồn toàn vẹn.”
Bà xoa đầu ta, “Cô cô cũng hi vọng con sẽ hạnh phúc.”
Trong lòng ta phát đau, chính là bà ngàn tính vạn tính, lại tính sai tình ý của Thẩm Cành Hành với ta, cũng tính sai sự bạc bẽo vô tình của hắn.
Ta chung quy vẫn không hạnh phúc, Lâm gia cũng bại dưới hoàng quyền.
Hơn nữa, cô cô cùng Hoàng đế như nước với lửa, kiếp trước vì sao bà lại tuẫn táng theo tiên đế chứ, chỉ sợ cái ch//ết của bà cũng có điều nghi hoặc.
Ta quỳ xuống, “Cô cô, con không muốn gả cho Thẩm Cảnh Hành! Hắn không xứng làm phu quân, lại càng tâm ngoan thủ lạt hơn đương kim Hoàng thượng.”
6
Ta đem chuyện kiếp trước hoá thành giấc mộng, kể cho cô cô nghe, “Chính vì như vậy con mới bảo Xuân Hạnh đỡ con trở về, không ở cùng Thẩm Cảnh Hành như trong mộng nữa.”
Bà đột nhiên biến sắc, “Ta thế nào lại tự vẫn?”
“Hôm nay nghe những lời cô cô nói, con mới phát hiện điểm đáng ngờ.”
Nàng nghiến răng nghiến lợi: “Thẩm Cảnh Hành đúng là lòng muông dạ thú.”
Ta cảm giác một trận vô lực, bất luận người ngồi trên ngai cao là ai, Lâm gia đều không tránh khỏi kiếp nạn sao?
“Để phụ thân con giải giáp quy điền thì sao?”
Cô cô cười khổ một tiếng, lắc đầu, “Uy vọng của Lâm gia trong quân đội rất cao, không ch//ết sẽ không khiến Thiên tử an tâm.”
Hiện giờ những kẻ tranh giành ngôi vị Hoàng đế ngoài Thẩm Cảnh Hành cũng chỉ có Thất Hoàng tử mà Hoàng đế toàn lực nâng đỡ.
Kiếp trước, mắt thấy Thẩm Cảnh Hành ngày càng được thế, Thất Hoàng tử khởi binh tạo phản, người đầu tiên hắn xuống tay chính là ta, may mà Lâm Mộc Phong tới đúng lúc mới khiến ta lông tóc không chút hao tổn.
Trong lúc bất chợt lại nghĩ đến lời nói tối hôm qua của Thẩm Cảnh Hành, ta lắc đầu, nhanh chóng ép cảm giác kì quái kia xuống.
“Một khi đã như vậy…” Cô cô nghe xong chuyện kiếp trước, trong mắt hiện lên suy nghĩ phức tạp, “Bệ hạ hiện giờ trầm mê nữ sắc, không lâu trước kia mới lâm hạnh một tiểu Tài nhân. Ta nghe nói Tài nhân kia cũng đã có người trong lòng, là bị cưỡng ép phải tiến cung. Huyết mạch Hoàng gia đều là vô tình vô nghĩa, vậy chúng ta hãy nâng đỡ một đứa bé không chảy chung dòng má..u với Hoàng gia đi. Chờ cho đứa bé kia trưởng thành, Lâm gia cũng có đường lui, đến lúc đó giải giáp quy điền nhất định có thể bảo toàn cho Lâm gia.”
Chúng ta liếc nhìn nhau, trong lòng đã có quyết định.
Ta lại quỳ xuống, “Cô cô, con sẽ về cùng cha mẹ bàn bạc kĩ lưỡng.”
“Gần đây thân thể bổn cung không khoẻ, An An nhớ thường xuyên tiến cung bầu bạn với ta.”
“Thần nữ tuân mệnh.”
Trước khi ta lui ra khỏi cửa, bà gọi ta lại.
Ta bèn quay nhìn, bà ngồi một mình trên ngai Hoàng hậu cao cao rực rỡ, có chút cô tịch, “An An, con có thể tha thứ cho cô cô không? Thiếu chút nữa ta đã hại cả đời con.”
Ta nghẹn ngào, “Là con nhìn người không rõ, chưa bao giờ trách cô cô. Cô cô nhất định phải bảo trọng thân thể, mỗi người Lâm gia chúng ta đều phải trải qua những ngày tháng tốt đẹp nhất.”
Bà cười khẽ, “Được.”
Ta ra khỏi cung điện đã vây khốn cô cô cả đời, bước chân kiên định. Phía trước là ngàn nan vạn hiểm, nhưng lại khiến ta sinh ra dũng khí vô hạn.
Đời này, ta nhất định phải bảo vệ tất cả mọi người.