Sống lại ta không còn muốn cô độc - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-10-08 23:53:50
Lượt xem: 93
Trong mười năm này Tố Tâm đã ban cho Ngô Trần cùng Bàng tiên sinh và những tâm phúc khác rất nhiều quyền lực, Ngô Trần từng là một thị vệ nho nhỏ hiện giờ đã trở thành Ngô tướng quân, Bàng tiên sinh là Thái phó của thái tử từ lâu.
Hộ Quốc phủ và những người khác cũng gia nhập vào phe thái tử, chỉ có Trinh Hoa vẫn là một nhất phẩm thị vệ giống như trước. Tố Tâm không quan tâm, không cản trở, cũng không trọng dụng người này. Ngay cả Trinh An cũng biết trong lòng Tố Tâm không thích ca ca mình.
Rất nhiều chuyện Tố Tâm vẫn luôn áp chế, nhưng có một số việc tất nhiên sẽ phải xảy ra, điều Tố Tâm có thể làm cũng chỉ là chuẩn bị sẵn sàng trước mà thôi.
Ngày đó, Ngô Trần tới gặp. Tố Tâm nghênh đón ngoài cửa: “Ngô đại ca, hôm nay có chuyện quan trọng gì sao?” Bởi lẽ Ngô Trần trở thành tướng quân đã không còn làm việc trong cung nữa.
Dường như Ngô Trần có ưu sầu: “Công chúa, người cũng biết nhiều năm như vậy, Văn Võ vẫn luôn điều tra chuyện của cha mẹ nó.”
Tố Tâm dẫn đường cho Ngô Trần vào trong đình, tự mình châm trà cho Ngô Trần. Nàng không nhanh không chậm nói: “Ta biết.”
Ngô Trần càng không thể giấu giếm, trực tiếp hỏi thành lời: “Vậy ý của công chúa là gì? Nhiều năm trôi qua như vậy rồi mà đứa nhỏ Văn Võ kia không bỏ xuống được. Hoàng thượng đối với nó không tệ, cho dù có là kẻ thù g.i.ế.c cha, ta tin tưởng nó sẽ không làm ra bất cứ chuyện gì tổn hại đến hoàng thượng.”
Tố Tâm gật đầu: “Đúng vậy, Võ ca ca sao mà không thể bỏ xuống được đây.”
Ngô Trần lại hỏi: “Công chúa có biết sự việc xảy ra lúc trước không, ta từng nghe Văn Võ nói, mỗi khi có một chút manh mối là sẽ luôn bị đứt đoạn bởi vì vài nguyên nhân nào đó.”
Tố Tâm gật đầu: “Là ta không muốn để Võ ca ca biết.”
Ngô Trần buột miệng thốt ra: “Thật sự là người?!” Hắn ta vừa muốn thu hồi lời nói đã không còn kịp, vốn còn tính toán hỏi ra chút manh mối trong tình huống không kinh động tới Tố Tâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/song-lai-ta-khong-con-muon-co-doc/chuong-9.html.]
Tố Tâm giương mắt nhìn về phía Ngô Trần: “Ngô đại ca, là Võ ca ca bảo huynh tới hỏi sao? Ta nghĩ chuyện này cứ bỏ qua đi. Huynh cũng không nên chiều theo chàng ấy, truy cứu lại những chuyện quá khứ còn có ý nghĩa gì? Ân oán của người đời trước cứ để tan biến theo mây gió đi, không tốt sao?”
Ngô Trần vò đầu: “Trách tính tình này của ta, chút việc nhỏ như vậy mà còn bị phát hiện. Nhưng công chúa, người cũng biết tính tình của Văn Võ mà, nếu không hiểu rõ ràng, e là nó sẽ ghi nhớ cả đời.” Hắn ta cũng không muốn vướng tới vũng nước đục này, đánh giặc thì còn được, chứ ân oán ẩn tình bên trong làm hắn ta phiền não muốn chết.
Tố Tâm biết rất rõ chuyện gì xảy ra lúc trước, bởi vì đời trước nàng từng điều tra về việc này, cho nên nàng cũng không muốn Tề Văn Võ biết.
Tố Tâm gật đầu: “Đúng vậy, kỳ thật cũng do ta luẩn quẩn trong lòng, ta nghĩ Võ ca ca còn quá nhỏ. Thật ra lúc trước là vì phụ hoàng ta tin lầm lời gièm pha mà g.i.ế.c c.h.ế.t cha của Võ ca ca. Mẫu thân chàng ấy vì quá thương tâm nên cũng tự sát. Ta thật sự sợ Võ ca ca biết sẽ không muốn tha thứ cho phụ hoàng ta. Cho nên, Ngô đại ca, huynh có thể đừng nói với Võ ca ca không?”
Ngô Trần liền lên tiếng đáp: “Quả nhiên như thế, được, ta không nói, ta không nói. Vậy công chúa, ta còn có việc, cáo từ.” Ngô Trần quả thật không ngờ tới, Tố Tâm lại chủ động nói với mình nhanh như vậy.
Tố Tâm đứng dậy muốn tiễn, Ngô Trần liên tục xua tay: “Không cần tiễn, không cần tiễn.” Tố Tâm ở sau lưng thở dài một hơi.
Tề Văn Võ nghi hoặc nhìn Ngô Trần: “Nàng ấy thật sự nói như vậy?”
Ngô Trần gật đầu: “Tất nhiên, ta nói này tiểu tử thúi, con cũng không nên phụ lòng công chúa. Hãy để quá khứ trôi qua đi, không cần nghĩ nhiều đến ân oán của thế hệ trước nữa.”
Tề Văn Võ lắc đầu: “Sư phụ, người đã bị lừa rồi. Phu tử, người thấy thế nào?” Tề Văn Võ đem nghi hoặc sang hỏi Bàng tiên sinh.
Bàng tiên sinh cũng gật đầu: “Ta biết điều Văn Võ mong muốn cũng chỉ là một sự sáng tỏ, chúng ta đều nhìn thấy được tình nghĩa của Tố Tâm công chúa đối với con. Tâm tư công chúa thâm sâu, Ngô Trần ngươi không bằng được. Nếu việc này thật sự như lời đồn, công chúa hà tất phải hao phí sức lực lớn như vậy để ngăn cản chúng ta tìm kiếm chân tướng chứ. Hơn nữa đã phí công sức như thế, mà lại dễ dàng nói cho ngươi biết, một người nhất định sẽ để lộ bí mật. Công chúa cũng không phải là kẻ ngốc như vậy, xem ra việc này vẫn cần ta đi thăm dò cho rõ.”
Suy nghĩ sâu xa một lát, Bàng tiên sinh còn nói thêm: “Văn Võ, con chắc chắn muốn biết rõ chuyện này sao? Ta luôn cảm thấy có lẽ con không nên biết thì thỏa đáng hơn, công chúa làm như vậy có lẽ không phải vì bản thân nàng ấy.”
Tề Văn Võ cau mày: “Phu tử nói đúng, con cũng từng nghĩ đến, chân tướng có lẽ là thứ con không muốn thấy. Nhưng mười năm qua Văn Võ không ngừng tìm kiếm, thật sự không muốn để lại một mối ngờ vực, mong phu tử sẽ thành toàn.” Bàng tiên sinh cũng chỉ đành đồng ý.