Sống lại ta không còn muốn cô độc - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-10-08 23:52:59
Lượt xem: 124
Tố Tâm suy nghĩ một chút lại nói: “Tố Tâm nghe nói Ngô đại ca và Bàng tiên sinh có quan hệ tốt, Tố Tâm không tiện ra mặt và không thể tự mình đi mời. Xin Ngô đại ca chuyển lời hộ rằng mời Bàng tiên sinh rời núi, làm thầy cho Võ ca ca, Tố Tâm nhất định đối đãi với người như cha. Chuyện này, mong đại ca giúp đỡ.”
Lời này vừa nói ra, hoàn toàn khiếp sợ đến Ngô Trần, nhưng lần này hắn cũng không hỏi bất cứ điều gì, chỉ đáp: “Được.” Công chúa có thể nhận thức mình thì biết đến Bàng tiên sinh dường như cũng không có gì lạ lùng nữa. Ngô Trần chỉ cho rằng có cao nhân chỉ điểm, sao có thể nghĩ ra được là do Tố Tâm đã trải qua ở kiếp trước.
Mọi người đi ra ngoài, các nô tài còn lại vẫn luôn quỳ đến bây giờ, Tề Văn Võ có phần bất mãn, Ngô Trần lại hiểu rõ dụng ý của Tố Tâm.
Tố Tâm bày ra một thái độ kiêu ngạo của cô bé con ngang ngược: “Phụ hoàng nói tất cả chi phí ăn mặc của Võ ca ca đều dựa theo đãi ngộ của hoàng huynh, xem ra miệng vàng lời ngọc này, có vài người lại dám can đảm tự chủ trương nhỉ. Về sau, chủ tử của các ngươi chính là Võ ca ca, nếu ai dám ức h.i.ế.p Võ ca ca, chính là đối nghịch với ta và phụ hoàng! Ngược lại, nếu làm tròn bổn phận, cũng không thiếu lợi ích cho các ngươi. Được rồi, đứng dậy cả đi, biết nên làm gì thì làm đi.”
Mọi người: “Dạ, công chúa, Tề công tử.”
Tố Tâm: “Tiểu Kiếm, sau này, ngươi ở lại đây làm quản sự, có chuyện gì có thể trực tiếp tới tìm ta. Lương bổng giống như Tiểu Đao, trước mắt lương bổng của Ngô Trần cứ lĩnh dựa theo lương cao nhất của thị vệ.” Cho dù là bên cạnh Tề Văn Võ, cũng cần có vài nhân tài đáng tin cậy. Kinh nghiệm kếp trước của mình còn đó, đừng nói là tâm phúc, ngay cả một nô tài cũng dám cưỡi lên đầu Võ ca ca của nàng. Hiện tại nhớ tới, Tố Tâm thật đúng là hận chính mình.
Tiểu Kiếm đáp lời: “Dạ, công chúa.”
Tố Tâm xoay người cẩn thận nói với Ngô Trần nói: “Ngô đại ca, lúc huynh dạy võ cho Võ ca ca, vẫn nên không cần quá công khai khoa trương.” Suy cho cùng về sau Ngô Trần sẽ làm tướng quân, quan hệ sư đồ của bọn họ đời trước cũng là âm thầm. Vừa nhớ tới điều này, bản thân nàng đã từng chỉ biết bắt nạt Võ ca ca, nhưng cũng bởi vậy mà hiểu biết tương đối nhiều chuyện về hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/song-lai-ta-khong-con-muon-co-doc/chuong-5.html.]
Ngô Trần: “Dạ, công chúa.”
Tố Tâm lại nói với Tề Văn Võ: “Võ ca ca yên tâm, Tố Tâm quyết không cho bất luận kẻ nào tổn thương đến huynh.”
Tề Văn Võ có xúc động nhưng lại không nói nên lời. Hứa hẹn chẳng qua cũng chỉ là lời nói suông, mẫu thân hắn không phải cũng từng hứa muốn nhìn hắn cưới vợ sinh con sao.
Tố Tâm xoay người, Tiểu Đao lưu luyến nhìn Tiểu Kiếm, bị Tố Tâm trừng mắt nhìn một cái hắn mới cúi đầu đi theo bên cạnh. Tố Tâm: “Ngươi không cần lo lắng, có phải cho người khác đâu, sau này các ngươi còn có cơ hội làm việc cùng nhau nhiều lắm. Còn không trở về cung, muốn ở tại nơi này à?”
Tố Tâm cũng không trực tiếp hồi cung, mà nàng đưa Hoằng Nhi cùng bà v.ú về Tố Tâm cung. Hoằng Nhi nhìn thấy Tố Tâm, nhóc bèn vui tươi hớn hở quơ chân múa tay. Tố Tâm quyết định phải bồi dưỡng Hoằng Nhi thật tốt, không thể để đệ ấy vì chịu đựng những thống khổ đó mà trở nên yếu đuối.
Ngày thứ hai, Ngô Trần dẫn Bàng tiên sinh vào cung yết kiến, đó cũng là ngày nghỉ học của Tố Tâm. Tố Tâm sắp xếp cho Bàng tiên sinh dạy dỗ Tề Văn Võ trước, chờ đến lúc Hoằng Nhi năm tuổi mới chính thức bái sư.
Bàng tiên sinh là người tiên phong đạo cốt, ông đứng cạnh Tố Tâm bấm tay tính toán một hồi rồi nói: “Mệnh cách của công chúa bất phàm, ta xem không ra.”
Tố Tâm cung kính dâng trà: “Tiên sinh không cần lo lắng, Tố Tâm chỉ muốn cho người bên cạnh mình có được cuộc sống an ổn, để mỗi người nên ở vị trí nào thì ở vị trí đó. Tiên sinh sẽ là thầy của thiên tử, cho nên tiên sinh xuất hiện tại đây.”
Bàng tiên sinh gật đầu: “Hay, hay cho một câu thầy của thiên tử. Vậy tại hạ cung kính không bằng tuân mệnh.” Bàng tiên sinh quả thật nhìn ra chút khác biệt, ông nghe Ngô Trần nói còn có một cao nhân tồn tại bên cạnh công chúa. Bây giờ xem ra, mỗi lời nói và cử chỉ này sao có thể là được chỉ điểm từ trước. Nếu thật sự có, vậy đó không phải cao nhân mà là tiên nhân. Có thể đi theo một chủ tử như vậy, không uổng công ông khổ tâm chờ đợi hàng chục năm.