Sống Lại Một Đời Tôi Thoát Khỏi Bi Kịch - Chương 7
Cập nhật lúc: 2025-02-27 10:04:46
Lượt xem: 675
Mợ tôi khóc ngất trên giường: “Thiến Thiến sao lại thành ra thế này chứ?”
Thật ra, cô ta chẳng phải thành ra như vậy, mà vốn đã là như vậy rồi, luôn che giấu rất giỏi mà thôi, chỉ là lần này cô ta đã lộ ra bộ mặt thật.
Nhờ những bài học đã trải qua trong kiếp trước, thành tích của tôi càng tiến bộ hơn, giáo viên nói tôi có cơ hội đỗ vào một trường đại học ở Bắc Kinh.
Mỗi ngày tôi đều miệt mài học tập tới quên ăn quên ngủ, nhưng rồi Trần Thiến lại mò đến tìm tôi.
“Có thai rồi nên thành ra yếu đuối hẳn, Ái Dân thương em lắm, không cho tôi động tay động chân làm việc gì, cả ngày đều vô cùng nhàm chán.”
Trần Thiến đỡ lấy cái bụng chưa lộ rõ đi đến trước mặt tôi, khóe miệng nhếch lên đầy vui vẻ.
Tôi biết cô ta đang châm chọc tôi kiếp trước không có con nhưng thực ra, tôi đã từng mang thai.
Tôi cẩn thận gìn giữ bảo vệ đứa trẻ trong bụng từng ngày, vất vả lắm mới đến được tháng thứ sáu, vậy mà lại bị cậu tư Cố đẩy ngã từ trên bậc thang xuống.
Trong khoảnh khắc trước khi ngất đi, tôi dường như nhìn thấy thằng bé đang cười trộm.
Đến khi tỉnh lại trên giường bệnh, tôi không chỉ mất đi đứa bé mà còn bị cắt bỏ tử cung do băng huyết quá nặng.
Lúc đó, cậu tư Cố chỉ mới tám tuổi, quỳ dưới chân giường tôi khóc lóc đáng thương:
“Mẹ ơi, con xin lỗi! Nếu không phải con vô tình trượt chân thì đã không đẩy ngã mẹ rồi. Con sẽ lấy mạng mình để đền cho em!”
Nhìn khuôn mặt non nớt của thằng bé, tôi lại một lần nữa tin tưởng.
Mãi đến nhiều năm sau, khi ly hôn với Cố Ái Dân, bọn họ mới đắc ý nói ra sự thật:
“Anh cả và chị hai thông minh nhất, lừa cho mẹ kế xoay vòng vòng.”
“Đúng đấy, nếu không ngăn cản từ đầu để mẹ kế có con ruột, chúng ta làm gì có những ngày tháng tốt đẹp như bây giờ?”
Bọn họ chẳng chút kiêng dè mà kể lại kế hoạch năm xưa ngay trước mặt tôi, trong giọng nói tràn đầy niềm vui chiến thắng.
Nhưng Trần Thiến đâu biết những điều này, giờ đây cô ta vẫn còn đang chìm trong niềm vui mang thai.
“Chị họ, em thấy chị cũng đừng đi học nữa, đúng lúc nhà em đang thiếu một bảo mẫu, chị đến giúp chăm sóc bọn em đi. Sau này khi bọn em giàu có, cũng có thể thưởng cho chị một chút lợi ích.”
Nhìn vẻ mặt cao cao tại thượng như đang bố thí của cô ta, tôi suýt chút nữa thì nôn mửa.
Còn chờ đến sau này sao? Chỉ sợ là cô ta không sống được đến lúc đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/song-lai-mot-doi-toi-thoat-khoi-bi-kich/chuong-7.html.]
Vì đề phòng cô ta lại đến làm phiền tôi học tập, tôi đành phải giả vờ làm ra vẻ mong đợi:
“Thật sao? Trước đây chồng của em còn nhận nhầm người, nếu em không để ý thì chị đi theo em qua đó ngay.”
Cô ta dường như chợt nhớ ra điều gì, sắc mặt lập tức thay đổi:
“Không cần!”
“Bây giờ chị vẫn nên tập trung học hành cho tốt, rảnh rỗi cũng đừng ra ngoài, tuyệt đối đừng đến nhà em.”
Thấy dáng vẻ hoảng hốt bỏ chạy của cô ta, tôi không nhịn được mà cười thành tiếng.
Mãi cho đến khi kỳ thi đại học của tôi kết thúc, Trần Thiến cũng không dám đến tìm tôi lần nào nữa, sợ tôi về nhà giành lấy chồng của cô ta.
Tuy nhiên, số lần cô ta về nhà mẹ đẻ lại tăng lên, còn mang theo mấy đứa trẻ đến vừa ăn vừa lấy đồ, mợ tôi thấy cô ta mang thai thì thương xót, lén cậu đưa tiền cho cô ta vài lần.
Nhưng nhà cậu tôi cũng không khá giả gì, Trần Thiến lại nhắm tới gia đình tôi.
Khi tôi về nhà vào cuối tuần, Trần Thiến đã mang mấy đứa con ăn chùa uống chùa ở nhà tôi mấy ngày rồi.
“Cô à, ngày mai cô mua một ít xương sườn đi, con đang mang thai, cần phải bổ sung dinh dưỡng.”
“Còn có chúng cháu nữa, Tiểu Tứ và Tiểu Ngũ đang trong giai đoạn phát triển, bà mua nhiều một chút, cháu cũng thuận tiện mang về cho bố với bà nội.”
Khi tôi vừa về đến cửa, đã nghe thấy Trần Thiến và chị hai Cố đang nói năng hùng hồn sai bảo mẹ tôi. Tôi mở cửa, doạ cho bọn họ giật mình hoảng hốt.
“Em họ à, em mang thai vất vả vậy, sao chút đồ này có thể đủ dinh dưỡng được chứ? Để chị mua cho em một hộp sữa bột, không thể để phụ nữ mang thai bị đói được.”
“Còn nữa, em họ đừng lo, tôi sẽ đến nhà máy thép hỏi Cố Ái Dân xem anh ta có còn là người hay không, vợ con của mình mà cũng không quan tâm, lại còn đẩy tới nhà người khác xin ăn!”
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
Tôi vừa nói vừa kéo Trần Thiến đi ra ngoài, lớn tiếng trách móc khiến hàng xóm xung quanh kéo đến xem náo nhiệt.
“Mọi người phân xử giúp tôi, Trần Thiến đã mang thai rồi, mà Cố Ái Dân vẫn không cho cô ta cơm ăn, tới cả mấy đứa con cũng không quan tâm, thật là quá đáng!”
Vì đang là lúc nông nhàn, người xung quanh không ngần ngại phụ họa, xem náo nhiệt không chê chuyện lớn đi theo chúng tôi đến nhà máy thép.
“Nhà họ Cố đúng là khinh người quá đáng, cả phụ nữ mang thai và con cái đều nhét hết vào nhà tôi không quan tâm, đã ăn hết sạch cả lương thực nhà tôi, đáng thương cho mẹ tôi đã lớn tuổi mà vẫn phải hầu hạ mấy người đó, tôi đã không có tiền đi học nữa rồi.”
Tôi khóc lóc ngã vào trong lòng bà ba, nghe mọi người xung quanh giúp đỡ đòi lại công bằng cho tôi.
Lần này, Cố Ái Dân thật sự mất hết mặt mũi, không chỉ phải xin lỗi tôi ngay trước mặt mọi người mà còn bị lãnh đạo nhà máy trừ một tháng tiền lương để bồi thường cho tôi.