Sống Lại Lần Này, Tôi Thanh Toàn Cho Anh Ta - CHƯƠNG 1
Cập nhật lúc: 2025-01-16 05:38:16
Lượt xem: 447
CHƯƠNG 1
1.Mẫn Hoa bật dậy từ trên giường, hốt hoảng sờ nắn toàn thân, lành lặn không sao cả, nhưng cô nhớ xe mình bị tai nạn cơ mà nhỉ.
Cô vội vàng tìm điện thoại nhìn ngày tháng trên đó, cô nhận ra rằng mình đã trọng sinh rồi.
Nhớ lại giây phút cuối cùng của cuộc đời, cô lại rơi nước mắt, Hạ Vũ đã bỏ rời cô trong xe để đưa Kiều Hoa ra ngoài trước.
Vụ tai nạn xe đó cô ngồi ghế sau bị thương rất nặng, bình xăng xe lại rò rỉ, cô đau đớn gọi tên anh, nhưng anh chỉ nhìn cô rồi nói.
“Em yên tâm anh gọi cứu thương rồi, anh đưa Hoa Hoa ra trước, cô ấy bị nặng quá”
Cô nhìn cô ấy, thấy cánh tay cô ta bị thương do mảnh kính rơi vào, cô thầm thì nhìn anh đưa cô ta ra khỏi xe.
“Đừng mà Hạ Vũ em bị nặng lắm, chân em nát rồi, cô ấy không bị thương quá nặng anh mau giúp em với”
Anh ta quay lại nhìn cô, rồi nói.
“Cô ấy là họa sĩ cần đảm bảo đôi tay lành lặn, với cả em bị nặng vậy anh cũng đâu thể đưa em ra được luôn”
Nói xong anh bế cô ta lên rời xa bên đường, khi anh tính quay lại thì xe đã bốc cháy lớn.
Cô thấy cơ thể bỏng rát, đau đớn bủa lấy toàn thân, cô nhìn anh ta lao tới gọi tên cô những giây phút đó, cô chỉ thấy mỉa mai.
Thật may mắn làm sao ông trời cho tôi cơ hội rồi, tôi sẽ không bỏ phí thêm tâm tư vào anh nữa.
Giờ này cô chỉ muốn sống vì bản thân mình thôi, không vì bất kì ai khác nữa.
Cô đứng dậy vươn vai, dựa theo tính toán của cô thì đây là năm thứ 2 sau khi hai người kết hôn, và cũng chính là lúc Kiều Hoa trở về để mở triển lãm tranh.
Cô thong thả bước ra ngoài đi ăn sáng, cô đoán anh đã đi làm từ sớm rồi, cô ra phòng bật bếp, mở tủ lạnh làm một bát mì đổ rất nhiều ớt vào.
Anh không thích ăn ớt, còn cô thì thích vô cùng, vì anh cô cũng bỏ ăn món đó.
Bưng tô mì lên cô hít hà sung sướng, được sống với chính mình thật vui vẻ làm sao, cô chậm rãi ăn hết, rồi nhìn lên đồng hồ cô thấy đã 10h đến nơi rồi, cô quyết định đi trung tâm mua sắm.
Cô mặc một bộ váy len màu đỏ, bộ váy này cô cất rất sâu trong tủ vì anh không thích màu đỏ.
Sau này cô mới biết là do Kiều Hoa mặc màu đỏ bị ngã xe đến gãy tay, anh cho nó là màu xui xẻo.
Cô vui vẻ kéo túi lên đi ra xe, ra đến xe bỗng nhiên cô rùng mình sợ hãi, cái kí ức về tai nạn kia vẫn còn ám ảnh cô, cô nghĩ mình nên gọi taxi thì hơn, giờ cầm lái cô run quá.
Xe taxi tới, cô ngồi lên xe phi thẳng đến trung tâm thương mại, mua một đống váy áo, trang sức, mỹ phẩm, rồi đi ăn lẩu cay, đi chơi vui thật sao kiếp trước cô không nhận ra nhỉ.
À phải rồi cô bận lo cho anh, bận tiết kiệm tiền hộ anh, bận chăm sóc cha mẹ chồng, bận cố gắng có con,… cô thấy mình thật ngốc, anh vì ân tình của hai nhà mà lấy cô.
Vậy mà cô vẫn ôm hi vọng anh có tình cảm với cô, biết anh có người trong lòng mà vẫn chờ đợi anh quay đầu, cô đã tỉnh táo rồi sẽ không như vậy nữa, ân tình cô đã trả đủ rồi.
Cô mở điện thoại lên, gọi cho ba mẹ, mẹ cô liền bắt máy.
“Sao đã chịu gọi cho mẹ rồi hả”
2.Cô nghe giọng mẹ đột nhiên bật khóc, mẹ cô rối rít hỏi
“ Hoa Hoa sao vậy con, ai bắt nạn con hả, nói mẹ nghe”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/song-lai-lan-nay-toi-thanh-toan-cho-anh-ta/chuong-1.html.]
Cô khóc nức nở, cô nhớ ba mẹ lắm lúc cô mất chắc họ đau lòng lắm, cô đúng là bất hiếu mà.
“Không mẹ ơi con chỉ nhớ mẹ quá thôi, hôm nay con về ăn cơm với ba mẹ nhé”
“Cái con bé này, làm mẹ hết hồn, được về đi tiện hai vợ chồng về đi”
Cô ngập ngừng trả lời mẹ.
“ Chỉ có còn về thôi, anh ấy bận lắm mẹ, công ty rất nhiều việc”|
“Bận vậy sao, thôi được mình con về cũng được mẹ con mình cùng tâm sự”
Cô trả lời mẹ xong liền cúp máy, mang tới thẳng nhà ba mẹ cô, đến nơi khi vừa thấy ba cô đã chạy lại ôm khóc tức tưởi, ông vội vàng kéo cô ra một bên rồi hỏi.
“Con sao vậy, đau đâu hả”
Trần Thị Vui
“Không con nhớ ba quá”
“Hả con bị đụng vào đâu hả, lần trước về nhà có nói như vậy đâu, sao về có 1 mình vậy, Hạ Vũ đâu con”
“Anh ấy bận lắm, mà con về ba không vui hả”
Cô hờn dỗi nói, mẹ cô từ cửa bước ra lên tiếng.
“Lớn tướng rồi mà như trẻ con vậy, mau vào đây với mẹ để ba con còn chăm mấy cây hoa”
Ba cô cười nhìn hai mẹ con phất tay, rồi cầm bình nước đi tưới hoa tiếp.
“Sao nào có chuyện gì, hai đứa cãi nhau hả, sao tự nhiên lại về có mình con, nói mẹ nghe xem”
Mẹ cô nhanh chóng kéo tay cô vào phòng, đóng cửa lại và hỏi lại cô dồn dập. Cô ôm mẹ, kéo bà xuống rồi nói.
“Con kể mẹ chịu tha thứ cho con không, kể xong mẹ có đánh mắng con không”
“Nhưng con phải kể đã chứ, chưa kể sao mà mẹ biết được ”
“Vậy mẹ hứa đi, là mẹ sẽ không giận”
Bà nhìn con gái, gật đầu nói.
“ Được rồi”
Cô ngập ngừng một chút rồi nói một lèo.
“Mẹ con muốn ly hôn với Hạ Vũ, con thấy mình không còn yêu anh ấy nữa, con cùng không còn muốn cố gắng vì anh ấy nữa”.
Mẹ cô nghe xong há mồm, không biết nói gì, bà như nửa ngờ nửa nghi hỏi lại cô.
“Con nói thật chứ, con yêu thằng bé thế cơ mà, sao tự nhiên lại làm sao vậy, mới tuần trước con còn muốn mẹ dẫn con đi khám phụ khoa, con mong có con mà”
“Đúng là con từng mong muốn như vậy thật, nhưng chỉ là mong muốn của 1 mình con”
“Mẹ à anh ấy không yêu con , anh ấy vì trách nhiệm mới lấy con, con cũng khống muốn làm anh ấy khó xử nữa”
Mẹ cô sửng sốt, bà trầm lại đúng là do năm xưa ba cô giúp nhà anh một một ân tình to lớn.
Năm đó để giúp ông ấy thoát khỏi tù tội, khi ông ấy bị nghi oan cho là biển thủ công quỹ, ba cô phải cật lực vay mượn khắp nơi mới gom đủ tiền đền bù.