Sống Lại Làm Một Người Mẹ Sáng Suốt - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-10-13 15:07:18
Lượt xem: 233
2.
Giường ở nhà cũ mềm mại hơn giường trong phòng, tôi ngủ cũng thoải mái hơn nhiều.
Nhiều năm như vậy tôi không có được một giấc ngủ ngon rồi.
Chưa kịp tỉnh tôi đã nghe tiếng nói chuyện bên ngoài.
"Sao mẹ ngủ lâu thế, qua mấy tiếng đồng rồi vẫn chưa dậy nữa." - Con dâu tôi nói.
Cô gái này động một chút là cầm đơn ly hôn ra dọa, thằng hai của tôi đó giờ vẫn cứ cố gắng nhẫn nhịn cô.
"Hôm nay là ngày kí hợp đồng rồi, mẹ còn chưa tỉnh nữa." - Con gái duy nhất của tôi lên tiếng.
"Chuyện kí hợp đồng thì liên quan gì đến em, em lấy chồng rồi còn muốn về quản chuyện nhà mẹ đẻ, nói ra không sợ người ta cười vào mặt à." - Vợ thằng hai đáp lại.
"Tôi lấy chồng rồi thì không phải là người trong cái nhà này à? Căn nhà này là bố mẹ tôi xây nên, chị còn không chung họ với chúng tôi đâu đấy!" - Cô con gái của tôi không chịu thua nói.
"Xuất giá tòng phu, tôi gả cho anh của em, có thể nào thì cũng là người trong nhà, như vậy chưa đủ tư cách để nói chuyện à?"
Hai người con gái này cả đời chưa từng hòa hợp với nhau, chỉ cần chạm mặt là sẽ làm ầm cả lên.
Tôi đẩy cửa phòng ra, nhìn đám của nợ trước mặt, đứa nào cũng có mặt.
Cô con dâu và con gái vừa nãy còn cãi nhau om sòm lúc này đều lập tức im lặng.
Cô con dâu chạy tới áp vào người tôi: "Mẹ, mẹ ngủ có ngon không? Để con đỡ mẹ nha."
Cặp vợ chồng này cả đời lười biếng, không kiếm được bao tiền, thế nhưng mồm mép lại ngon ngọt, đời trước tôi bị hai đứa bọn nó lừa đến mức xoay mòng.
"Tôi còn chưa đến mức đi cũng phải người khác đỡ." - Tôi đẩy cô ta ra, đeo túi xách rồi ra ngoài đi kí hợp đồng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/song-lai-lam-mot-nguoi-me-sang-suot/chuong-2.html.]
Mấy đứa con bất hiếu kia chạy theo sau, chỉ sợ tôi chia phần ít cho bọn nó.
Tôi đến văn phòng làm thủ tục phá dỡ.
Kế hoạch phá dỡ và đền bù vẫn không khác gì với đời trước, họ hỏi tôi còn có ý kiến gì không.
Sau này tôi mới biết cơ quan phá dỡ thực ra không hề lỗ tiền vì giá khu đất này tăng nhanh sau khi khu dân cư hoàn thiện, những ngôi nhà bị phá dỡ tiếp tục tăng tỉ giá lên.
Nhưng tôi vẫn thích hợp đồng này hơn, tôi cũng không muốn sống trong một cái tiểu khu với bọn chúng nữa.
Trên thế giới này, khoảng cách đôi khi sẽ là lý do tạo nên sự đẹp đẽ trong các mối quan hệ, ngay cả quan hệ cha mẹ - con cái cũng vậy.
Tôi xác nhận hợp đồng rồi đặt bút kí.
Lần này tôi sẽ quyết định đơn giản thôi, mỗi đứa một căn nhà, tôi đã công bằng hết sức rồi, không cho phép bọn nó làm loạn nữa.
Một ngàn hai trăm vạn kia, tôi sẽ tự mình giữ lấy.
3.
Cuối cùng, mấy đứa nó đều thỏa mãn với cách phân chia này, thằng ba cũng vừa lòng, ngôi nhà của nó sắp được đền bù, hợp đồng như thế coi như là xong.
Nó không thiếu nhà, nhưng tôi vẫn muốn nhân dịp này bù đắp cho nó, tránh lặp lại những gì đã xảy ra trong quá khứ.
Thằng ba từ nhỏ đã là đứa bé thông minh ngoan ngoãn nhất, thế nhưng cũng là đứa bị tôi lơ là nhất.
"Mẹ, mẹ định giữ lại hơn một ngàn vạn kia thật sao? Giờ mẹ cũng có cần dùng tiền làm gì nữa đâu. Bọn con thì lại vừa lúc phải dùng đến tiền đó!" - Vợ của thằng cả vẫn im lặng từ nãy tới giờ mở to mắt nói.
"Năng lực học tập của Khải Khải không tốt lắm, bọn con cũng đang có ý định thuê gia sư kèm 1:1 cho nó." - Thằng hai đảo mắt, nghĩ ra một cái cớ.