Sống lại, chồng tôi liền theo đuổi hoa khôi trường - Chương 5 + 6 + 7
Cập nhật lúc: 2024-06-17 07:55:52
Lượt xem: 3,180
Chương 5: Giải thoát cho nhau
Ánh chiều tà rực rỡ bao phủ Giang Thần một tầng ánh sáng vàng dịu.
Tôi nhìn ngược sáng, nhìn đường nét nửa sáng nửa tối của anh, ký ức bị kéo ngược về năm chúng tôi khởi nghiệp.
Hôm đó, chúng tôi bận rộn ở công ty đến tận rạng sáng, xe buýt và tàu điện ngầm đều hết rồi.
Tắc xi thì tiếc tiền, nhà lại ở xa công ty, hơn 30 tệ, đủ tiền sinh hoạt của hai đứa một ngày rồi.
Đường phố mùa đông lạnh đến tê tái, tôi vừa hà hơi vừa cùng Giang Thần đi trên đường, chỉ cảm thấy trong lòng vui vẻ lạ thường.
Cuộc sống tuy gian khổ, nhưng may mắn là tôi không cô độc.
Người mình yêu thương ở bên cạnh, tương lai tươi sáng, tiền đồ xán lạn.
Giang Thần hiếm khi chủ động nắm tay tôi, anh ấy nói cảm ơn tôi vì đã bằng lòng cùng anh ấy chịu khổ, anh ấy nói sau này nhất định sẽ cho tôi một cuộc sống tốt hơn.
Anh ấy nói anh ấy yêu tôi.
Kẻ dối trá! Dối trá!
"Đây là chuyện của chúng ta, anh làm khó Cố Kiều làm gì?"
Giọng nói trong trẻo vang lên, Chu Tiểu Hy bước tới, khoác tay tôi, ngẩng cằm lên nhìn Giang Thần.
"Chuyện này em còn phải suy nghĩ, anh về trước đi."
"Đi thôi Cố Kiều, chúng ta đi ăn cơm."
Nói xong, Chu Tiểu Hy kéo tôi đang thẫn thờ đi, bỏ lại Giang Thần cũng đang thẫn thờ không kém.
Chương 6: Tình bạn đáng quý
"Hồn về~."
Chu Tiểu Hy đưa tay huơ huơ trước mặt tôi: "Món mì của cậu sắp nát rồi kìa, có chuyện gì mà cứ thẫn thờ vậy?"
Tôi cắn đũa, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
"Cậu... không đồng ý Giang Thần sao?"
Sau khi dè dặt hỏi xong, tôi lại cảm thấy mình thật nực cười.
Trở lại thời đại học, tôi và Giang Thần đều tự do.
Về mặt pháp lý, anh ấy không nợ tôi gì, lời hứa năm xưa cũng là chuyện của kiếp trước rồi.
Bây giờ chúng tôi, không phải vợ chồng, cũng không phải người yêu, anh ấy, đúng là có quyền được theo đuổi hạnh phúc của riêng mình.
"Hừ, anh ta nói một câu là tớ phải đồng ý sao? Vậy tớ thành ra cái gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/song-lai-chong-toi-lien-theo-duoi-hoa-khoi-truong/chuong-5-6-7.html.]
"Đàn ông mà, càng không theo đuổi được, thì mới càng trân trọng."
"Cứ cho anh ta leo cây vài ngày, xem anh ta biểu hiện thế nào đã."
Chu Tiểu Hy thản nhiên nói, người theo đuổi cô ấy rất nhiều, Giang Thần tuy nhìn cũng được, nhưng cũng không phải là soái ca gì.
Tôi uống một ngụm nước, cố gắng kìm nén nỗi chua xót trong lòng, không khỏi có chút ghen tị với Chu Tiểu Hy.
Gia đình Chu Tiểu Hy rất giàu có, bố cô ấy là chủ doanh nghiệp, mẹ cô ấy là công chức, khác với tôi và Giang Thần đều là con nhà nông thôn, trên người Chu Tiểu Hy toát lên khí chất tự tin và kiêu ngạo của con nhà thành phố.
Thứ mà tôi khao khát mà không có được, đối với cô ấy, chỉ là chuyện thường tình.
Chương 7: Nhận ra bộ mặt thật
Giang Thần không hề nản lòng trước sự từ chối của Chu Tiểu Hy, suy cho cùng cũng sống thêm một đời, tâm lý cũng mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Anh ấy bắt đầu xuất hiện dưới lầu ký túc xá của chúng tôi mỗi ngày, ân cần tặng đủ thứ cho Chu Tiểu Hy.
Hoa tươi, trà sữa, đồ ăn vặt, gà rán.
Mấy đứa trong phòng tôi ăn của người ta nên ngại, bắt đầu trêu trêu Chu Tiểu Hy.
Từ lúc đầu đau lòng, đến phẫn nộ, bất bình, chỉ trong vài ngày ngắn, tâm trạng của tôi cũng nhanh chóng bình phục trở lại.
Giang Thần thậm chí còn không nghĩ rằng tôi cũng sống lại, nhìn tôi với ánh mắt như nhìn người xa lạ, thậm chí vì sợ Chu Tiểu Hy hiểu lầm, anh ta còn chủ động block tôi.
Sáu mươi năm bên nhau, không có tình yêu, chẳng lẽ cũng không có tình thân sao?
Lúc này tôi mới hiểu mình đã sai lầm như thế nào, tôi yêu Giang Thần cả đời, còn anh ta, có lẽ đã chịu đựng tôi cả đời.
Lúc trẻ vì hiểu lầm mà ở bên nhau, anh ta sĩ diện mỏng, không dám mở miệng nói lời chia tay.
Sau này, tôi đã giúp đỡ anh ta quá nhiều, ngay cả tiền lễ đen khi kết hôn cũng là do tôi tự bỏ tiền túi ra.
Anh ta áy náy trong lòng, càng không thể mở miệng.
Cuộc đời dài đằng đẵng này, đối với tôi là một câu chuyện cổ tích tươi đẹp.
Đối với Giang Thần, lại là một chiếc lồng giam ngột ngạt.
Anh ta không yêu tôi, nhưng lại không thể rời xa tôi.
Bây giờ anh ta cuối cùng cũng thoát khỏi lồng, làm sao có thể muốn dính dáng gì đến tôi nữa?
"Tiểu Hy, cậu thực sự không định nhận lời Giang Thần sao?"
Đới Na vừa gặm chân gà hầm, ánh mắt vừa lóe lên tia hóng hớt.
Chu Tiểu Hy đang đắp mặt nạ, không dám nói to, giọng nói như bị bó lại trong cổ họng:
Anan
"Cũng mới được có bao lâu, còn chưa bằng Vạn lý trường chinh của Hồng quân đâu, đương nhiên phải thử thách anh ta cho kỹ đã!"