Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sống Lại Báo Thù Bạch Nhãn Lang - 4

Cập nhật lúc: 2025-01-03 08:07:43
Lượt xem: 427

Tôi biết rõ, ở cái thành phố này, cô ta chẳng có lấy một người bạn thân nào. Thời buổi này, kiếm đâu ra người có thể cho cô ta vay ngay một lúc mười vạn?

 

Mà đi vay lung tung khắp nơi thì lại mất thời gian lắm. Cuối cùng, cô ta vẫn âm thầm vay mười vạn tệ từ mấy cái app cho vay online đó.

 

Mười vạn tệ chứ ít gì, lãi mẹ đẻ lãi con chắc chắn sẽ ngập đầu. Kể cả khi cô ta có phát hiện ra tám mươi vạn kia, trả hết nợ rồi thì kiểu gì chẳng lại phải móc ra, rồi lại tiếp tục vay.

 

Cứ thế, vay chỗ này đắp chỗ kia, cuối cùng rơi xuống vực thẳm không lối thoát, cuộc đời cô ta cũng sẽ tan nát như một bãi bùn.

 

Căn nhà đấu giá đó cuối cùng đã thuộc về cô ta, và cô ta cũng đường hoàng dọn vào ở. Bức tường giấu tiền mặt nằm ngay sau bức tranh sơn thủy trong phòng làm việc.

 

Tôi biết cô ta vốn chẳng ưa gì tranh sơn thủy, chắc chắn sẽ sửa sang lại bức tường đó. Chỉ cần gỡ bức tranh xuống là cô ta sẽ phát hiện ra bí mật.

 

Thế nhưng thật lạ, cô ta dọn vào đã một tháng rồi mà vẫn chẳng có động tĩnh gì. Một tuần sau, trên mạng xuất hiện tin tức về căn nhà này. Chẳng lẽ... cô ta đã nộp cả tám mươi vạn lên rồi sao?

 

Tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì cô ta đã tươi cười rạng rỡ đến nhà tôi. Cô ta cứ thế ung dung ngồi xuống sofa, vắt chéo chân, nhìn tôi với ánh mắt đầy vẻ châm chọc.

 

"Giang Ninh Chi, cô bạn thân mến của tôi, dạo này khỏe chứ?"

 

Tay tôi đang rót nước bỗng khựng lại, ngẩng đầu nhìn cô ta. Khóe môi cô ta nhếch lên, sự lạnh lẽo từ sâu trong đáy mắt dường như sắp trào ra ngoài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/song-lai-bao-thu-bach-nhan-lang/4.html.]

 

Chỉ trong tích tắc, tôi đã đoán ra có lẽ cô ta cũng sống lại rồi. Cố gắng giữ bình tĩnh, tôi giả vờ thản nhiên đưa cốc nước cho cô ta.

 

"Lâu rồi không gặp là thế nào? Hôm qua chúng ta vừa gặp nhau ở công ty mà?"

 

Tôi bắt đầu giả ngốc. Cô ta tự nhiên nhận lấy cốc nước, nhấp một ngụm nhỏ rồi khẽ nhíu mày: "Ơ? Cậu đổi nước uống trong nhà rồi à? Tớ nhớ hồi tôi ở đây, cậu toàn đặt loại mười lăm tệ một bình mà. Loại này uống giống ở công ty, chắc là loại ba mươi tệ một bình đấy nhỉ?"

 

Ơ... cái này…

 

Không ngờ cô ta lại tinh miệng đến thế, uống phát là biết ngay. Trước khi cô ta dọn đến, tôi toàn uống loại ba mươi tệ một bình. Sau đó cô ta dọn đến, cứ khăng khăng là không thể ở không được, nhất quyết đòi tự mình đặt nước, thế là mới đổi sang loại rẻ tiền kia.

 

Thực ra tôi uống không quen loại nước đó, nhưng trước giờ vẫn không nói gì, cũng là để giữ thể diện cho cô ta.

 

Vừa dọn đi xong là tôi đổi lại ngay.

 

Thấy tôi im lặng, cô ta cười khẩy: "Cũng phải, cậu có thiếu gì tiền đâu. Trước đây ở với tôi chắc cậu phải chịu khổ nhiều lắm."

 

Nói đểu tôi mà! Cái vẻ ghen ăn tức ở trong mắt cô ta làm sao tôi không nhận ra được?

 

Tôi đang định bật lại thì cô ta lại nói tiếp: "Nhưng không sao đâu, Giang Ninh Chi. Chẳng bao lâu nữa, tôi sẽ trở thành người giàu có. Nói đến cơ hội phát tài này thì phải cảm ơn cậu đấy. Nếu không phải cậu mở cho tôi mấy cái app vay tiền, để tôi mua được căn nhà đấu giá đó thì e là..."

Loading...