SONG DIỆN THẾ TỬ PHI - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-05-24 01:30:57
Lượt xem: 5,884
09
Trong xe ngựa quay về Hầu phủ, ta nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên ngửi thấy mùi hương ngọt ngào.
Tiêu Hàn Lâm cúi người từ bên ngoài vào xe ngựa, đưa cho ta một đĩa bánh ngọt.
"Đây là bánh ngọt mới của Trân Túy Phường, nghe nói các quý nữ trong kinh thành đều thích, nàng cũng nếm thử xem."
Ta ngẩn ra một lúc, rồi đưa tay nhận lấy.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Cha ta dặn rằng, trong khi đảm bảo an toàn bản thân, phải thăm dò Hầu phủ Trấn Nam.
Nếu muốn điều tra Tiêu Hàn Lâm, ta phải tìm cách tạo dựng mối quan hệ gần gũi với chàng ta.
Nghĩ vậy, ta gật đầu: "Cảm ơn."
Tiêu Hàn Lâm ngồi đối diện ta, im lặng một lúc, đột nhiên hỏi: "Sao nàng không ở lại Tống phủ thêm vài ngày?"
"Ban đầu định ở lại chăm sóc cha, nhưng ngày mai Quý phi nương nương mời chúng ta dự yến thưởng hoa, không thể để chàng đi một mình được."
Ta giả vờ hiểu chuyện.
Tiêu Hàn Lâm sững sờ một chút, nhẹ nhàng nói: "Không sao, nếu nàng thực sự không yên tâm, có thể ở lại, ta đi dự yến sẽ thay nàng xin lỗi nương nương, nương nương rộng lượng, sẽ không trách tội đâu."
Thật lòng muốn nghĩ cho ta? Hay là muốn đuổi ta đi để làm việc mờ ám?
Thế thì ta càng phải về.
Ta giải thích thêm: "Ngày mai trong yến thưởng hoa có không ít quý nhân, họ tiếp xúc với nhiều thần y danh tiếng, ta muốn hỏi thăm thêm..."
Tiêu Hàn Lâm gật đầu: "Nàng nói đúng."
Hắn không bàn thêm, quay đầu vén rèm nhìn ra ngoài.
"Thời Chi, nàng nhìn kìa, kẹo hồ lô đó thật thú vị, nàng có muốn không?"
Ngoài cha ta, chưa ai gọi ta như vậy, ta có chút không quen.
Khi hắn nhìn lại, ta lắc đầu.
Một lát sau: "Thời Chi, nàng nhìn kìa, có người biểu diễn xiếc khỉ, nàng có muốn xuống xem không?"
Người này sao tự nhiên lắm lời vậy?
Ta lại lắc đầu.
Tiêu Hàn Lâm nhìn ra ngoài, đột nhiên mắt sáng lên: "Thời Chi, bên kia có bán thỏ, ta đi mua một con cho nàng nhé."
Ta còn chưa kịp nói gì, hắn đã bảo phu xe dừng lại, tự mình nhảy xuống xe ngựa.
Ta chớp mắt, đột nhiên nghe tiếng phu xe nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/song-dien-the-tu-phi/chuong-9.html.]
"Thế tử gia vì dỗ thế tử phi mà mất nhiều công sức, tình cảm của hai vị thật đáng ngưỡng mộ."
À, ta hiểu ra.
Tiêu Hàn Lâm đang dỗ ta vui vẻ?
Ta chưa từng được ai dỗ dành, nhất thời không biết phản ứng thế nào.
Tiêu Hàn Lâm nhanh chóng quay lại, đưa cho ta một con thỏ nhỏ, trắng muốt, mắt đỏ.
Ta vuốt ve con thỏ, ánh mắt lấp lánh.
Tiêu Hàn Lâm hỏi: "Nàng thích không?"
"Không thích." Ta nói, "Thỏ là loài động vật yếu ớt, trên cánh đồng là mục tiêu săn mồi của nhiều loài chim và thú dữ."
"Thế nàng thích gì?"
"Chim ưng lượn trên không, sói và chó hoang chạy trên đồng, hoặc rắn độc ẩn mình trong bóng tối chờ cơ hội tấn công, đều tốt."
Ta quay đầu vén rèm nhìn ra ngoài.
Người dân kinh thành an cư lạc nghiệp, cảnh tượng phồn hoa, nơi đây hoàn toàn không giống với Mạc Bắc.
Họ chưa từng trải qua cái lạnh giá hay cái nóng bức của Mạc Bắc, cũng không biết các tướng sĩ khi ăn ngủ đều phải đề phòng những đợt tấn công bất ngờ của kẻ địch.
Môi trường tạo nên con người và vật, đột nhiên ta cảm thấy sợ hãi.
Ta luôn cảm thấy, nếu tiếp tục ở lại kinh thành giàu sang mê hoặc này, bản năng chiến sĩ trong cơ thể ta sẽ dần dần bị tiêu diệt.
Sinh ra trong nguy hiểm, c.h.ế.t trong an lạc.
Có một ngày, ta sẽ từ sói biến thành thỏ.
Ta không muốn như vậy, cũng không nguyện như vậy.
Ta đặt con thỏ vào lồng bên cạnh, ngẩng đầu nhìn Tiêu Hàn Lâm, khi hắn nhìn lại, ta liền rời mắt đi, suốt quãng đường không nói gì.
Về đến Hầu phủ, ta liền quay về viện của mình.
Ta ở trong phòng tập tấn bộ nửa canh giờ, luyện quyền một canh giờ.
Khi màn đêm buông xuống, trăng treo đầu cành liễu, ta mặc đồ dạ hành, thành thạo leo lên mái nhà.
Nếu muốn điều tra Hầu phủ Trấn Nam, nơi đầu tiên ta nghĩ đến là thư phòng của Tiêu Hàn Lâm.
Phòng mật treo đầy tranh của ta.
Lần trước vội vàng lướt qua, nhiều thứ chưa kịp xem kỹ.
Ta nhanh chóng tránh khỏi tầm nhìn của thị vệ Hầu phủ, lặng lẽ lẻn vào thư phòng của Tiêu Hàn Lâm, mượn ánh trăng, ta xoay bình sứ xanh trên giá sách, góc giá sách tự động di chuyển, lộ ra một lối đi nhỏ chỉ đủ một người qua...