Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

SƠN HOA NHƯ THÊU THẢO NHƯ NHÂN - Phần 2

Cập nhật lúc: 2024-07-26 19:25:58
Lượt xem: 1,271

5.

Hầu phủ có rất nhiều thôn trang.

Cách gần nhất chính là Tê Hà trang, mất ba ngày đi bộ.

Tống di nương cho ta một chiếc xe ngựa.

Mã phu, ma ma, ta, tổng cộng ba người.

Mới đầu ta nghĩ bà chỉ là đang cố ý làm cho ta khó xử, muốn để cho người trong thôn trang biết nên hành sự như thế nào.

Nhưng rõ ràng ta đã đánh giá thấp ác ý của bà ta - chúng ta đã gặp phải bọn sơn phỉ.

Dưới chân thiên tử, cách hoàng thành không quá mấy chục dặm, sơn phỉ ở đâu ra?

Dùng đầu ngón chân nghĩ lại cũng biết, nhất định là thủ đoạn của Tống di nương.

Bà ta lại muốn hủy hoại danh tiết của ta?

Nhưng hiện tại ta đang ở trong thân thể con gái ruột của bà ta nha!

Chẳng lẽ bà ta không sợ ngày nào đó tỉnh ngủ, ta và Tĩnh Nhàn lại đột nhiên đổi lại sao?

Ta vừa tức vừa sợ, run rẩy trốn vào trong xe ngựa.

Người đánh xe đã chạy mất, ma ma sợ ngất đi.

Mấy tên sơn phỉ kia vây quanh, cười đến dâm loạn lại dâm tà.

“Mấy anh em, chúng ta hôm nay thật là may mắn đó nha!”

“Đã quen ăn cải trắng nát, hôm nay liền nếm thử tư vị Hầu phủ tiểu thư xem nào!”

“Cút cút, để đại ca lên trước!”

Bọn họ vừa nói những lời khó nghe, vừa nuốt nước miếng.

Ta gỡ trâm cài xuống, để ở cổ họng.

“Đừng tới đây! Nếu các ngươi tới đây, ta c.h.ế.t cho các ngươi xem!”

Sơn phỉ cầm đầu cười càng lớn tiếng:

"Lại còn là một nữ tử rất mạnh mẽ, gia thích!”

Nói xong liền muốn tới bắt ta.

Ngay sau đó lại kêu thảm một tiếng, từ trên xe ngựa ngã xuống.

Bên ngoài vang lên tiếng đánh nhau.

Một lúc lâu, tiếng đánh nhau dần dần lắng xuống.

Sơn phỉ ném binh khí cầu xin tha thứ:

"Hảo hán tha mạng, hảo hán tha mạng!”

Ta lấy hết can đảm vén rèm xe nhìn ra ngoài.

Chỉ thấy sơn phỉ vừa rồi còn kiêu ngạo đến cực điểm, lúc này đang quỳ trên mặt đất, dập đầu cầu xin tha thứ.

Trước mặt bọn họ là một nam tử, quần áo rách nát, trên mặt đen sì, không thấy rõ tướng mạo.

Hình như là ăn xin.

“Hoàng thành cũng dám đánh cướp? Còn cường đoạt dân nữ? Mấy người các ngươi lá gan cũng lớn quá nhỉ!”

Sơn phỉ cầm đầu không ngừng cầu xin tha thứ:

"Hảo hán tha mạng, ta không dám nữa, ta không dám nữa!"

Tên ăn mày một cước đá vào mặt hắn:

"Chuyện hôm nay nếu ngươi dám tiết lộ ra ngoài nửa chữ, tiểu gia nhất định sẽ lấy mạng chó của ngươi!"

“Cút!”

Sơn phỉ như được đại xá, vừa lăn vừa bò mà chạy.

Tên ăn mày xoay người lại, cao giọng nói:

"Cô nương, ra đây đi, không sao rồi!"

Ta run rẩy xuống xe ngựa.

“Đa tạ tráng sĩ. Ơn cứu mạng không thể báo. Xin hỏi tráng sĩ ở nơi nào, đợi ta về nhà, sẽ phái người dâng lên số tiền lớn tạ ơn tráng sĩ.”

Tên ăn mày cười nói:

"Chương Nhị cô nương nhìn ta như vậy, giống như là có nhà sao?"

Ta sửng sốt:

"Tráng sĩ làm sao biết......”

Nói được một nửa liền sáng tỏ.

Cạnh cửa xe ngựa, trên đèn lồng, đều có gia huy Hầu phủ.

Nhưng Hầu phủ có hai nữ nhi, hắn làm sao biết ta là Chương Văn Nhân hay là Chương Tĩnh Nhàn?

Trong lòng ta có nghi hoặc, nhưng cũng không truy vấn.

Chỉ cúi người thi lễ:

"Ta muốn đi Tê Hà trang cách đó không xa, tráng sĩ nếu không ngại thì cùng đi với ta, ta đem tiền thù lao..."

Hắn vung tay lên:

"Tiền thù lao cũng không cần, ta cùng đích tỷ của ngươi từng có duyên gặp mặt một lần, hôm nay ra tay cũng coi như hết một phần tình nghĩa. Nhưng mà tiểu gia ta đã lâu không được thoải mái uống một hồi, cô nương ở thôn trang nếu có rượu, tiểu gia ngược lại vui vẻ xin một chén.”

Ồ? Hắn biết ta?

Ta nhìn chằm chằm hắn một hồi lâu, nhưng làm sao cũng không nhớ ra rốt cuộc đã gặp ở nơi nào.

Hắn sờ sờ mặt mình:

"Cô nương chê ta bẩn?"

"Không có, ta chỉ là rất tò mò, thiên hạ lại có ăn mày không cần vàng bạc, chỉ cần uống rượu.”

Hắn cười vang:

"Hôm nay có rượu hôm nay say.”

Đúng vậy, tận hưởng niềm vui trước mắt.

Ta cười:

"Xin hỏi quý danh tráng sĩ là?"

Hắn hơi chắp tay:

"Thiệu Vinh.”

6.

Lúc này, ta chỉ coi Thiệu Vinh là một tên ăn mày có chút chính nghĩa.

Nhưng làm sao cũng không nghĩ tới, hắn chính là Lục hoàng tử đương triều.

Đại tướng quân Trung Dũng c.h.ế.t trận nơi sa trường nhiều năm trước.

7.

Tống di nương đã sớm thông báo cho người trong thôn trang.

Ta thậm chí còn không có một tách trà nóng khi ta đến.

Quản sự Lưu đại nương cũng rất chiếu lệ.

“Nhị cô nương chớ trách, hiện giờ đang là thời tiết bận rộn, người trong thôn trang không đủ.”

"Nếu người khát thì hãy tự mình nấu chút nước, đói thì ăn chút điểm tâm."

“Chờ trời tối người ở ngoài đồng trở về, nhóm lửa nấu cơm, là có thể ăn cơm."

Hồ ma ma đi cùng ta tức giận đến lông mày dựng thẳng.

“Hay cho ngươi cái đồ bà tử ướp muối, dám đối xử với Nhị cô nương như thế? Ngươi là ăn gan gấu gan báo sao?”

Lưu đại nương trợn trắng mắt, hừ lạnh một tiếng:

"Dù sao trong thôn trang cũng quả thật không có người, ta có thể làm sao chứ?”

"Nói đi cũng phải nói lại, Tống di nương đã dặn dò, nhị cô nương là tới để suy nghĩ xám hối, không phải để cung phụng."

“Như thế nào, ta có thể vi phạm thượng ý hay sao?”

“Ôi, cái tính tình nóng nảy này.”

Hồ ma ma xắn tay áo ý đồ muốn xé Lưu đại nương, lại bị ta giơ tay ngăn lại.

“Lưu đại nương, lúc ta ở nhà cũng thường xuyên nghe mẫu thân nhắc tới ngươi, nói là ngươi là người cực kỳ có năng lực, chẳng những xử lý Tê Hà trang gọn gàng ngăn nắp, còn pha trà dầu ngon.”

Lưu đại nương lộ vẻ đắc ý:

"Cô nương quá khen rồi.”

"Không giấu gì đại nương, ta đúng là ở nhà phạm phải chút sai lầm nhỏ, chọc phụ thân cùng A nương tức giận. Nhưng mà --"

Ta chuyển đề tài, ánh mắt cũng trở nên sắc bén:

"Ngày xưa A nương thương ta như thế nào, chắc hẳn các ngươi cũng biết, lúc này bà đang nổi giận, đối với ta nghiêm khắc hơn một chút, ngươi chẳng lẽ nghĩ bà không cần nữ nhi ta sao?"

Sắc mặt Lưu đại nương khựng lại:

"Cái này...”

Ta cười khẽ:

"Ngươi yên tâm, ta đã tới suy nghĩ, sẽ không gây chuyện tìm phiền toái. Nhưng nếu ngươi chậm trễ như thế, chờ ta trở lại Hầu phủ, không thể không nói với phụ thân và a nương.”

Lưu đại nương ai nha hai tiếng, đầu gối mềm nhũn quỳ trên mặt đất:

"Đều là lão nô ngu xuẩn, chỉ muốn nghe lời chủ tử làm việc, không nghĩ nhiều như vậy. Mong rằng cô nương đại nhân đại nghĩa không tính toán với kẻ tiểu nhân, tha thứ cho lão bà tử ngu xuẩn này!"

Ta liếc nhìn Hồ ma ma, Hồ ma ma liền ngầm hiểu:

"Nhị cô nương đi ba ngày đường, trên người rất mệt mỏi. Ngươi mau đi chuẩn bị chút nước nóng cho cô nương tắm.”

Lưu đại nương luôn miệng đáp ứng.

Ta bổ sung:

"Tìm một bộ xiêm y sạch sẽ thay cho bằng hữu ta.”

Lưu đại nương nhìn dáng người Thiệu Vinh:

"Lão nô đi làm ngay.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/son-hoa-nhu-theu-thao-nhu-nhan/phan-2.html.]

8.

Thu dọn xong đồ đạc.

Ta bảo Hồ ma ma chuẩn bị rượu và thức ăn, mời Thiệu Vinh tới dùng bữa.

“Nhị cô nương.”

Hắn hướng ta chắp tay hành lễ.

Động tác rót rượu của ta khựng lại.

Nam tử trước mắt dáng người cao ngất, tuấn lãng vô song.

Mặc trên người tuy là áo vải thô bình thường nhất, nhưng khó nén khí chất sắc bén và thông thái của mình.

So với tên ăn mày lúc trước như hai người khác nhau.

Ta nhường chỗ, đưa lên chén rượu:

"Công tử có khí chất như vậy, thực sự là ăn mày sao?"

Hắn cười khẽ:

"Thiệu mỗ bất tài, từng đọc lướt qua mấy ngày sách, cũng từng học qua một chút quyền cước."

“Sau đó bị huynh trưởng hãm hại, lưu lạc đến tận đây. Khiến cô nương chê cười rồi.”

“Ồ? Ngươi đã đọc sách? Đã từng thi khoa cử chưa?”

“Chưa từng.”

Ta rũ mắt xuống, hơi suy nghĩ một chút.

Hai ngày nay ở chung, cách ăn nói của Thiệu Vinh thập phần không tầm thường.

Chẳng những không giống ăn mày, còn hơi có chút bộ dáng kinh luân.

Lúc này lại thấy khí độ của hắn bất phàm, cách hành xử đối đáp cũng giống như một quý tộc đã được tu dưỡng nhiều năm.

Chắc là công tử nhà ai, gặp phải tai họa gì đó.

Ta không có ý định hỏi thăm việc riêng của hắn, nhưng có tâm giúp một tay.

"Công tử có tâm thi cử không? Tĩnh Nhàn bất tài, nhưng ở kinh thành có một ít nhân mạch.”

“Nếu công tử muốn đi con đường khoa khảo, Tĩnh Nhàn có thể dâng lên vàng bạc, lại vì công tử giới thiệu lương sư.”

Thiệu Vinh hứng thú nhìn ta, nhưng cười không nói.

Ta lại nói:

"Nếu không muốn lên con đường thi cử, vậy tìm một mặt tiền làm chút nghề nghiệp thì sao?"

"Công tử có thể văn có thể võ, tùy tiện làm chút gì cũng có thể nuôi sống chính mình, tội gì phải làm ăn mày chứ?"

Hắn cười vang ba tiếng, đáp lời ta đầu trâu không đúng miệng ngựa:

"Nhị cô nương không giống như trong lời đồn.”

“Lời đồn? Ngươi biết ta?”

Hắn gật đầu:

"Hai vị thiên kim dưới gối Chương Hầu gia. Đại cô nương nhã nhặn lịch sự đoan trang, có tri thức hiểu lễ nghĩa.”

“Nhị cô nương minh diễm động lòng người, cầm kỳ thư họa đều thông, nhưng tính tình thì......”

“Tính tình thế nào?”

“Nghe đồn tính tình Nhị cô nương rất kiêu căng, làm việc đều dựa vào sở thích, không tuân theo quy củ.”

Tin đồn là đúng.

Chương Tĩnh Nhàn quả thật không có đầu óc.

Thiệu Vinh thấy ta không nói tiếp, vội vàng giải thích:

"Nhị cô nương đừng hiểu lầm, tin đồn đều là giả.”

“Vừa rồi thấy cô nương cùng Lưu đại nương, từng câu đ.â.m trúng chỗ yếu hại, có thể thấy được cô nương là một người cơ trí.”

“Phì - -”

Ta cúi đầu cười khẽ thành tiếng.

Thiệu Vinh hỏi:

"Cô nương không tức giận? Còn cười?”

“Vì sao phải tức giận? Tin đồn không giả, chẳng qua...... Đó không phải là ta.”

Hắn nhíu mày nhìn ta, mặt lộ vẻ khó hiểu:

"Đây là ý gì?”

Có lẽ là rượu quá ba tuần, ta có chút say.

Hoặc có lẽ là trực giác nói cho ta biết, Thiệu Vinh đáng tin.

Ta nhìn hắn, thăm dò hỏi:

"Nếu ta nói, ta không phải Chương Tĩnh Nhàn, ta là Chương Văn Nhân, ngươi tin không?"

“Ta đã gặp qua tỷ tỷ của ngươi, nàng không lớn như vậy.”

“Chúng ta gặp nhau khi nào? Ý của ta là, ngươi cùng Chương Văn Nhân, gặp nhau khi nào?”

“Sáu năm trước, hội đèn lồng Thượng Nguyên.”

" Lão phu tử Văn Thù viện ra một câu đối, làm khó một đám tân học sinh."

“Sau đó có một vị cô nương tới, chỉ ngâm nga một lát, liền đối ra một cách gọn gàng.”

Thiệu Vinh nói đến đây, thoáng dừng lại.

Ta ở trong mắt hắn thấy được sự ái mộ.

“Lão phu tử nói - -”

Ta tiếp lời hắn:

"Nói đáng tiếc là một nữ nhi, nếu là nam nhi, nhất định là trạng nguyên.”

"Sao ngươi biết, ngươi nghe tỷ tỷ ngươi nói sao?"

Ta cười nói:

"Phật nói lá che mắt, nếu công tử có thể nhìn xuyên qua túi da này, liền sẽ biết ta không phải Chương Tĩnh Nhàn, ta là Chương Văn Nhân.”

Hắn im lặng:

"Nhị cô nương uống say rồi?"

Cũng đúng, loại chuyện ly kỳ này, ai sẽ tin chứ.

Ta cười khổ lắc đầu:

"Không nói những thứ này nữa. Công tử sau này có tính toán gì không? Cũng không thể vẫn làm ăn mày vậy chứ?"

“Đương nhiên là không. Đa tạ Nhị cô nương đã lên kế hoạch cho Thiệu mỗ, nhưng chuyện nhà Thiệu mỗ hơi phức tạp, tạm thời không tiện chia sẻ với Nhị cô nương.”

Hắn đã nói đến mức này, ta liền không tiện truy vấn nữa.

Nâng ly rượu lên:

"Phàm là chỗ hữu dụng, kính xin công tử cứ mở miệng.”

Thiệu Vinh cười khẽ:

“Được.”

9.

Cuộc sống ở thôn trang không giống Hầu phủ.

Tự do tự tại, vô câu vô thúc.

Mỗi ngày ta đều ngủ thẳng đến khi tự nhiên tỉnh, đọc sách uống trà.

Rảnh rỗi liền sao chép kinh thư, làm ra chút bộ dáng suy nghĩ.

Thiệu Vinh xuất quỷ nhập thần, ban ngày gần như không thấy người, ban đêm mới về thôn trang.

Hắn vốn là khách nhân tạm trú ở đây, ta sẽ không hỏi đến hành tung của hắn.

Chỉ là không biết hắn từ đâu nghe được sở thích của ta.

Mỗi lần trở về đều mang cho ta đồ ăn ngon.

Ta vốn là một con mèo tham ăn, đối với mỹ vị kinh thành thuộc như lòng bàn tay.

Thức ăn hắn mang cho ta, đều xuất phát từ trà lâu tửu quán cao cấp.

Một tên ăn mày, lấy đâu ra tiền ra vào những nơi xa hoa này?

Hắn tựa như một câu đố, nhìn như đơn giản, nhưng làm thế nào cũng đoán không ra đáp án.

Ta đối với hắn càng thêm tò mò.

Nhưng còn chưa kịp tìm tòi nghiên cứu, Thiệu Vinh liền không từ mà biệt.

Chỉ để lại một tờ giấy trắng, trên đó viết hai chữ "bảo trọng".

Trong lòng ta không có lý do gì mà trống rỗng.

Không hiểu vì sao trống rỗng.

Rồi sau đó vẫn như cũ mỗi ngày đọc sách, uống trà, rảnh rỗi chép sách, mệt nhọc ngã đầu liền ngủ.

Chỉ là luôn cảm thấy thời gian dài đằng đẵng, tâm phiền ý loạn.

Hơn một tháng, Hầu phủ sai người tới đón ta trở về.

Điểm tâm trong tay lập tức không còn thơm nữa:

"Là ý của phụ thân sao?”

Hồ ma ma cười đến mặt đầy nếp nhăn:

"Đúng vậy đúng vậy, Nhị cô nương đến thôn trang cũng đã một thời gian, chắc hẳn Hầu gia cùng di nương đều rất nhớ cô nương.”

Ta rũ mí mắt, nghĩ thầm bọn họ còn lâu mới nhớ ta.

Chẳng qua là đại điển hôn lễ của Hầu phủ và Đông cung sắp tới.

Đến lúc đó hào môn vọng tộc khắp kinh thành đều sẽ đến xem lễ.

Nếu ta không ở đây, có chút mất thể thống.

Ta nhét nửa miếng bánh còn lại vào miệng, gật đầu:

"Biết rồi, từ từ thu dọn đi.” 

Loading...