Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sơn Hà Thu - Chương 6

Cập nhật lúc: 2025-01-30 09:03:26
Lượt xem: 148

10

 

Nửa tháng sau, tin từ tiền tuyến truyền về—Phó Đốc quân đột ngột qua đời vì nhồi m.á.u cơ tim.

 

Phó Tử Lân lâm nguy thụ mệnh, buộc phải lên đường ra chiến trường.

 

Nhưng trước đó, hắn lại tìm đến tôi.

 

"Vận Thu, chuyện lần trước em nói, tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Chờ sau khi đánh bại đám phản loạn kia, tôi sẽ quản lý Y Thành thật tốt, để không ai còn phải chịu đói nữa. Em hãy đợi tôi, được không?"

 

Hắn nhìn tôi, ánh mắt sâu sắc đầy chân thành.

 

Còn tôi thì… vô cảm từ chối:

 

Hồng Trần Vô Định

"Không được."

 

"Tại sao?" Hắn vội vàng, "Tôi biết em vẫn còn giận tôi, nhưng trước kia tôi chỉ là nhất thời hồ đồ. Tôi không tin em đã hoàn toàn hết tình cảm với tôi."

 

"Anh rất nhanh thôi, sẽ tin được."

 

Lúc này, phó quan mang vào một bức điện báo.

 

Là thư cảm ơn từ quân cách mạng—cảm ơn nữ doanh nhân yêu nước Thẩm Vận Thu vì đã quyên tặng penicillin.

 

Khi đọc đến dòng chữ đó, sắc mặt Phó Tử Lân hoàn toàn sụp đổ.

 

"Thẩm Vận Thu, thì ra cô vẫn luôn âm thầm giúp quân cách mạng? Tại sao?"

 

"Cô muốn gì, tôi đều có thể cho cô! Hà tất gì phải đi cầu cạnh bọn họ?"

 

Hắn hét lên trong cơn giận dữ.

 

Tôi thản nhiên ngồi xuống, nhấp một ngụm trà, thong thả đáp:

 

"Điều tôi muốn, chính là cứu nước."

 

"Người Trung Quốc đã vứt bỏ hoàng đế Mãn Thanh, thì cũng sẽ không chấp nhận một tên quân phiệt cát cứ một phương khác”

 

"Anh nghĩ quân cách mạng vì sao có thể như chẻ tre, chỉ trong thời gian ngắn đã chiếm được hơn nửa giang sơn?"

 

Tôi buông tách trà, nhìn thẳng vào hắn:

 

"Anh cũng hiểu rõ mà, ngay cả cha anh còn chống không nổi, thì anh có bao nhiêu phần thắng?"

 

"Dòng chảy của thế giới, cuồn cuộn không ngừng. Thuận theo thì thịnh, nghịch lại thì vong."

 

"Nếu bây giờ anh biết đưa ra lựa chọn đúng đắn, tránh một trận đồ sát vô nghĩa, có lẽ vẫn còn một con đường lui."

 

Hắn nắm chặt tay, rít qua kẽ răng:

 

"Cô muốn tôi đầu hàng mà không đánh? Tôi, Phó Tử Lân, không phải kẻ hèn!"

 

Hắn giận dữ bỏ đi.

 

Tôi hướng về phía cửa, cao giọng nói:

 

"Thuận theo thời thế không phải hèn nhát. Dẫn quân vào chỗ c.h.ế.t vô ích, mới thực sự là kẻ ngốc!"

 

Không biết hắn có nghe vào lời tôi hay không.

 

Nhưng nửa tháng sau, hắn đầu hàng.

 

Y Thành không có chiến hỏa.

 

Hắn chủ động chuyển giao chính quyền, quân đội nhà họ Phó bị thu nạp.

 

Còn hắn, từ Phó thiếu soái, trở thành Phó sư trưởng.

 

Khi đọc được tin này, tôi đã ở Bắc Bình.

 

Tôi muốn mở Dược hành Thẩm Thị đến đây.

 

Tôi biết, mảnh đất này sẽ có một khoảng bình yên ngắn ngủi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/son-ha-thu/chuong-6.html.]

 

Nhưng ngay sau đó, sẽ là một kiếp nạn khủng khiếp sắp ập đến.

 

Tất cả, phải chuẩn bị từ bây giờ.

 

Trong một lần đi khảo sát cửa hàng, tôi gặp lại Chu Lan Quân.

 

Tóc ngắn đen nhánh, sườn xám giản dị, tinh thần tràn đầy, không còn chút nào của dáng vẻ gò bó, cam chịu trong Phó Phủ ngày trước.

 

Cô ấy đã hoàn thành khóa học sư phạm, trở thành giáo viên nữ sinh.

 

"Chúc mừng cậu!"

 

Tôi thật lòng vui mừng cho cô ấy.

 

Cô ấy cười rạng rỡ:

 

"Giờ nghĩ lại vẫn cứ thấy như đang mơ. Thật sự cảm ơn cậu, nếu không có cậu nhắc nhở, có lẽ tớ đã mãi mãi không thể bước ra khỏi nơi đó."

 

"Chính vì từng mất đi tự do và lý tưởng, nên tớ càng trân trọng cơ hội sau này. Đó cũng là lý do tớ chọn làm giáo viên. Tớ hy vọng, hàng ngàn hàng vạn cô gái ngoài kia cũng có thể được học tập, không ai vì miếng cơm manh áo mà phải bỏ học giữa chừng. Cậu nói xem, điều đó có thể thành hiện thực không?"

 

Tôi nhìn vào đôi mắt sáng ngời của cô ấy, khẽ gật đầu:

 

"Sẽ có ngày đó."

 

"Chỉ cần chúng ta sống đủ lâu, nhất định sẽ được chứng kiến."

 

Nửa tháng sau khi đến Bắc Bình, tôi lại nhận được tin tức từ Y Thành.

 

Phó sư trưởng lên báo, tuyên bố muốn đón vợ cũ về.

 

Báo chí ca ngợi ‘lãng tử quay đầu, quý hơn vàng’.

 

Báo viết: "Trước đây, Thẩm Vận Thu chỉ là một tiểu thư khuê các thiếu hiểu biết. Nay, nhờ mở mang kiến thức, trau dồi tri thức, cô ấy mới có thể lấy lại được trái tim của chồng từ tay tiểu thư Tây học. Câu chuyện này chính là hình mẫu cho phụ nữ truyền thống ngày nay."

 

Tôi…

 

Hai mắt tối sầm.

 

Những người này thực sự biết cách làm người ta buồn nôn.

 

Dược hành tôi lập nên, những bài báo tôi viết, những trường học tôi quyên góp—trong mắt họ, tất cả chỉ là để giành lại chồng cũ?

 

Có những lúc, xuyên không thật sự rất bất lực.

 

Tôi chửi một câu, vứt thẳng tờ báo sang một bên, vùi đầu vào công việc.

 

Trong một buổi dạ tiệc của thương hội Bắc Bình, tôi gặp lại Joely.

 

Cô ta mặc sườn xám lụa mỏng, mắt trũng sâu, khuôn mặt mệt mỏi, đứng bên cạnh một người đàn ông đáng tuổi cha mình.

 

Chủ tịch Thương hội Bắc Bình—Phùng Hội trưởng.

 

Giờ đây, cô ta đã trở thành Tam di thái của ông ta.

 

Chuyện cô ta mang thai rồi sảy thai ở nhà họ Phó, đã lan truyền khắp nơi.

 

Sau khi chia tay Phó Tử Lân, người nhà Joely cảm thấy cô ta đã mang tiếng xấu, không thể tiếp tục dung chứa.

 

Mà cô ta thì đã quen với cuộc sống xa hoa.

 

Kết cục thế này, cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.

 

Thật đáng suy ngẫm.

 

Xã hội này ra vẻ cổ vũ tình yêu tự do, nhưng sau khi yêu đương xong, đàn ông có thể rũ sạch quan hệ, có thể ‘quay đầu là bờ’.

 

Còn phụ nữ lại phải gánh chịu hậu quả.

 

Bọn họ hưởng thụ sự mới mẻ, kích thích, dục vọng xác thịt, chỉ cần một câu "tuổi trẻ nông nổi" là có thể bỏ qua tất cả.

 

Còn phụ nữ, sẽ mang theo danh tiếng ô uế cả đời, bị xã hội giày xéo, khinh bỉ.

 

Mà loại chuyện này, ngay cả trăm năm sau, vẫn còn có thể thấy.

Loading...