Sơn Hà Nguyện - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-05-31 16:05:56
Lượt xem: 7,535
Ánh nắng chói mắt chiếu sáng mọi sự ngây thơ không biết thế sự.
Thái hậu cho chúng ta luyện thương, đại ca phụng mệnh hồi cung, sát khí trong mắt vị hoàng đế trẻ tuổi...
Tất cả những nghi vấn đều có câu trả lời rõ ràng nhất.
Đứng trên cửa cung dài dằng dặc, lần đầu tiên ta quan sát kỹ lưỡng tòa hoàng cung nguy nga này.
Đó là một bầu trời như thế nào!
Nó vuông vức, nối liền với bức tường cung cao mười trượng.
Mang theo mùi m.á.u tanh thoang thoảng, đè nén đến mức không ngẩng đầu lên được, cũng không thẳng lưng được.
Tĩnh Bắc hầu c h ế t rồi.
Còn vị Khương Thừa tướng kia thế nào rồi, ta cũng không biết.
Ta chỉ biết rằng, tháng đầu tiên Ôn Duật chấp chính.
Ta vừa tròn mười lăm tuổi, đã bị đẩy lên ngôi hoàng hậu.
Tin tức lập hậu truyền khắp kinh thành vào ngày đó.
Khương Phù say khướt, kéo Ôn Chiêu xông vào phủ Trung dũng hầu, nhất quyết muốn đánh nhau với ta.
Thấy ta không chịu mở cửa phòng, nàng ta mắng đi mắng lại:
"Thẩm Uyển Từ, ngươi cướp nam nhân của ta, ngươi cướp nam nhân của ta..."
Bị Ôn Chiêu và đại ca kéo đi, nốc một bát canh giải rượu, nàng ta lại lảo đảo đến gõ cửa phòng ta:
"Thẩm Uyển Từ, chuyện vừa rồi bỏ qua đi, Ôn Duật không phải nam nhân của ta, ngươi làm hoàng hậu thì sau này không được tính sổ đâu đó."
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
"Tính sổ thì ta cũng không sợ ngươi, phụ thân ta là thừa tướng."
Từ đó, nàng ta mở miệng ngậm miệng lại là "Phụ thân ta là thừa tướng."
Giống như mấy năm "Hoàng đế ca ca" kia, chỉ là giấc mộng đẹp của thiếu nữ kiêu kỳ sáng sủa.
Rượu tỉnh, mộng cũng tan.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/son-ha-nguyen/chuong-6.html.]
Khương Phù thích Ôn Duật, thái hậu không phải không biết.
Ta vào cung từ năm bảy tuổi, quan hệ với Ôn Duật như huynh muội, thái hậu không phải không biết.
Nhưng biết thì sao...
Bà đích thân trao bảo sách trung cung cho ta, ép ta làm một hoàng hậu hiền lương thục đức.
"Chỉ có con gái họ Thẩm làm hoàng hậu, tướng sĩ mới tận trung, Đại Chu mới được an ổn."
Đế hậu đại hôn, ai ai cũng nói trai tài gái sắc, trời đất tác hợp.
Không ai nhớ đến cô nương nghịch ngợm trèo cây vượt tường kia, cũng từng cố gắng thoát khỏi bầu trời vuông vức này.
Cũng không ai biết ngoài cung Khôn Ninh nến hỉ cháy sáng, vị đế vương trẻ tuổi cầm một chiếc túi thơm cũ ngồi cả đêm.
Ai bảo ta là con gái của Trung dũng hầu, trung dũng là sứ mệnh bảo vệ giang sơn xã tắc của họ Thẩm.
Ai bảo hắn là hoàng đế nắm giữ giang sơn, là hoàng đế thì phải uống rượu giao bôi với con gái nhà họ Thẩm mà hắn coi như muội muội.
Nắm giữ giang sơn, thu hồi đất mất, chỉnh đốn triều đình...
Giang sơn mới nắm giữ, đất mất chưa thu hồi, triều đình chưa chỉnh đốn...
Chúng ta, cứ thế bị giam cầm trong số mệnh của riêng mình.
Cảnh Hòa năm thứ chín, năm thứ hai ta làm hoàng hậu.
Thái hậu suốt ngày bắt ta tĩnh tâm chép kinh phật, lại bắt đầu chọn phò mã cho Ôn Chiêu mười sáu tuổi.
Chọn lựa kỹ càng, chân dung phủ bụi, cũng không thấy Ôn Chiêu nhìn lấy một lần.
Thái hậu bất đắc dĩ, đành phải đón Khương Phù vào cung, bảo ta và nàng ta thay nhau khuyên nhủ con gái bà.
Ngày hai mươi tháng chạp, ngoài điện tuyết rơi dày.
Khương Phù lật những củ khoai lang nướng trên lò, ngáp hai cái:
"Có gì mà khuyên, ngươi coi Ôn Chiêu như em dâu, nhưng người ta muốn làm chị dâu ngươi..."
Ta phun một ngụm trà nóng vào mặt nàng, sặc đến mức ho liên tục.