Sợi Tơ Hồng Dắt Quỷ - Chương 25: Tứ Hợp Viện Nhỏ
Cập nhật lúc: 2024-10-01 00:25:17
Lượt xem: 4
Edit: Con Kien Cang
Mọi chuyện đã đi vào bế tắc.
Sau khi thoát khỏi Hạ Nhất Phàm, tôi lang thang không có mục tiêu dọc theo lề đường, suy nghĩ về tất cả những chuyện không vui đã xảy ra.
Khi định thần lại, tôi đã ở trong khu phố cổ, cách khu trung tâm thành phố hai ngã tư đường, khu phố cổ cách trung tâm thành phố không xa, mang đến sự bình yên và tĩnh lặng giữa nhịp sống hối hả.
Sở dĩ khu vực này chưa được phát triển và xây dựng mạnh mẽ với các tòa nhà cao tầng là vì trong phố cổ có rất nhiều tòa nhà được coi là công trình kiến trúc cổ được bảo vệ. Ví dụ như tòa nhà ống gần như bị nghiêng, tòa nhà pháo đài nhỏ do người Nhật xây dựng và tòa nhà chung do người Đức xây dựng, nơi đây còn có tứ hợp viện nhỏ đậm chất địa phương.
Kỳ thực, nhà ở khu phố cổ cũng phân chia nhiều loại, nếu muốn thuê một ngôi nhà cổ thì đắt hơn việc sống trong một tòa nhà cao tầng trong thành phố, trong khi những tòa nhà thấp bình thường, những tòa nhà cao tầng khác và những ngôi nhà gạch lại rất rẻ.
Vì vậy, ở đây trong khu phố cổ này, cũng tập trung rất nhiều người hỗn tạp, người thì rất giàu, còn người thì lại rất nghèo.
Tôi lang thang quanh đây 2 vòng cũng không thấy có ai cho thuê nhà cả, bầu trời dần dần âm u, thời tiết gần đây thay đổi thất thường, tôi đang nghĩ đến việc quay lại siêu thị trong thành phố để mua một số nhu yếu phẩm hàng ngày và tìm một khách sạn để ở trước.
Tôi không cảm thấy thoải mái khi tiêu số tiền mà Lê Cẩn bỏ ra mua mạng của tôi, tấm séc kia vẫn nằm yên trong túi tôi.
Tôi tình cờ rẽ vào một góc phố và nhìn thấy một mảnh giấy đỏ dán trên cửa một ngôi nhà kiểu tứ hợp viện nhỏ, trên đó viết chữ "Cho thuê, năm trăm nhân dân tệ một tháng" bằng chữ viết tay bút lông rất đẹp.
Nhìn từ bên ngoài, tứ hợp viện này trông cổ kính với ngói xanh và gạch xanh, chỉ có cửa viện được sơn màu đỏ, bất quá màu sắc đã không còn tươi sáng như trước, cửa viện tuy làm bằng gỗ nhưng nhìn rất chắc chắn. Trước cửa có mấy bậc đá, cạnh viện treo một tấm bảng nhỏ ghi nguệch ngoạc nguồn gốc của sân.
Ý tứ đại khái là hơn phân nửa nhà ở khu phố cổ này ban đầu đều là của một gia đình lớn, xa hoa, quý phái bậc nhất. Nhưng sau đó, biến cố xảy ra, gia tộc rơi vào cảnh suy tàn do cải cách lịch sử, hầu hết ngôi nhà đều rơi vào tay người khác.
Bên cạnh viện, có mấy tòa nhà đều là những tòa nhà thấp tầng bình thường được xây dựng sau này, chỉ còn lại ngôi nhà tứ hợp viện nhỏ đơn độc này ở đây.
Xin chào mình là edit Con Kien Cang, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, nếu thích truyện có thể nhấn cho mình một tim nha!!!
Nói cách khác, tổ tiên của chủ nhân ngôi nhà này là chủ sở hữu ban đầu của toàn bộ thành phố cổ.
Ngoài ra còn có một ngôi nhà tứ hợp viện được niêm yết cách hai con hẻm nhỏ không xa phía trước, được bảo quản tương đối tốt, giá thuê một tháng ít nhất bốn con số, có một chiếc Bentley màu đen đậu ở cổng.
Tứ hợp viện này nhỏ hơn tứ hợp viện kia nhưng trông có vẻ được chăm sóc tốt hơn cái kia.
Nhưng cái tứ hợp viện này vậy mà chỉ có giá năm trăm tệ thôi sao? Nhìn tờ giấy màu đỏ trông rất mới, đoán chừng là nó vừa được dán lên cách đây không lâu.
Tôi bước dọc theo những bậc thang đá, vừa định gõ cửa, thì bên cạnh tòa nhà cũ có một người phụ nữ vừa lúc bước ra, cô ấy giật mình khi nhìn thấy tôi, vẻ mặt biểu cảm phong phú khác thường.
Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra nên tôi quay lại nhìn xung quanh một chút, đừng nói đến người ngay cả một con quỷ còn không thấy nữa là, tôi lại cúi đầu nhìn qua chính mình một lượt, vẫn đang mặc quần áo rất bình thường a.
Người phụ nữ nhanh chóng vượt qua tôi như thể cô ấy đang tránh bệnh dịch, đi đến một chỗ cách tôi ít nhất năm mươi mét, lúc này, mới cẩn thận mỗi bước đi nhìn tôi ba lần.
Tôi đang định gõ cửa lần nữa thì người phụ nữ đứng đằng xa đột nhiên vẫy tay mạnh mẽ về phía tôi, động tác của cô ấy rất dữ dội, như thể sợ tôi không thể nhìn thấy cô ấy, cô ấy lắc lư cái eo như thùng nước lèo của mình từ bên này sang bên kia, vẫy mạnh cánh tay qua lại, giống như một con thú ăn kiến mập mạp.
Cô ấy chỉ vào tứ hợp viện, rồi chỉ vào tôi, sau đó bắt chéo tay.
Ý tứ của cô ấy là không muốn tôi vào tứ hợp viện sao?
Cái viện này có vấn đề gì à?
"Két..."
Ngay khi người phụ nữ đang cố gắng ra hiệu cho tôi bằng ngôn ngữ tay, cánh cửa gỗ bên cạnh tôi mở ra. Một bà già trông khoảng sáu mươi đang đứng đó, mái tóc dài hoa râm được buộc sau đầu, mặc một bộ sườn xám màu lục lam tươm tất có thêu trúc xanh trang nhã trên sườn xám.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/soi-to-hong-dat-quy/chuong-25-tu-hop-vien-nho.html.]
Trên mặt bà ấy không có biểu cảm gì, nhưng tôi có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt của bà ấy, bà ấy đang đánh giá tôi.
Tay tôi còn đang duy trì động tác gõ cửa, sự xuất hiện đột ngột của bà ấy khiến tôi có chút lúng túng, tôi quay lại nhìn về hướng người phụ nữ đã giao lưu ngôn ngữ tay với tôi trước đó, cô ấy đã biến mất không dấu vết từ lâu, tốc độ này cũng quá nhanh a !
Nếu tôi không lên tiếng trước thì cảm giác im lặng cứ mãi như thế.
"Ừm... xin chào, tôi đây muốn đến thuê nhà."
Bà lão không chút che giấu lại đánh giá tôi ba lần, sắc mặt của bà ấy không có biểu hiện gì để cho tôi biết rốt cuộc ý của bà là gì, một lát sau, bà ấy mới chậm rãi mở miệng hỏi: "Tên gì?"
Giọng nói của bà ấy trầm thấp, nhưng lại không quá thân thiện một chút nào.
"Tôi tên là Tô Ly." Tôi cung kính trả lời.
Bà lão hơi nhếch khóe miệng nói: "Ly biệt?"
Tôi phản ứng chậm một nhịp mới phát hiện bà ấy đang nói đến tên tôi, tôi gật đầu nói: " Đúng vậy, là ly trong ly biệt."
" Thực sự là một cái tên bi thương." Nói xong bà quay người đi thẳng vào trong viện.
Đây là... một lão bà văn nhân sao? Tôi nhớ trên tấm bảng kia chính xác có viết một câu như vậy, trước kia gia đình giàu có này có người từng làm công tác văn hóa.
Tờ giấy đỏ gián trên cửa chính là chữ viết tay bằng bút lông, tuy tôi không biết viết nhưng tôi đã học hội họa từ khi còn nhỏ, coi như có hiểu biết một chút về nó, chữ viết kia lực hạ bút hữu lực, không chút do dự, tuyệt đối là người rất quen thuộc dùng bút lông viết chữ.
Nếu bà lão này thích cầm kỳ thư họa, viết văn thì tôi thực sự sẽ hạ thấp đẳng cấp của tứ hợp viện nhỏ này.
Bà lão cũng không nói nhiều lời, tôi đứng ở trước cửa, đi cũng không được, đi theo vào cũng không phải.
Cuối cùng, sau khi nghĩ lại, năm trăm tệ một tháng quá hấp dẫn nên tôi theo bà ấy vào trong, còn thuận tay giúp bà ấy đóng cánh cửa gỗ sơn đỏ lại.
Trong viện rất sạch sẽ, toàn bộ viện không lớn lắm, chỉ có bốn gian phòng, hai phòng dọc tương đối lớn, hai phòng ngang hướng ra cổng viện thì nhỏ hơn.
Nền đất của sân viện được lát bằng những viên gạch nhỏ màu xanh, gạch là những hình chữ nhật nhỏ xếp thành hình tam giác nhọn, không có đất, không có hoa và cây, chỉ có phòng bên phải ở cửa ra vào đặt hai chậu cây hoa đào màu hồng đang phát triển tốt.
Giữa sân viện có một cái giếng, tường còn mới như chưa hề được sử dụng, cửa phòng là loại cửa gỗ sơn đỏ giống như cửa viện, chỉ khác là nửa trên trang trí khắc rỗng, nửa dưới chạm khắc hình hoa mai, lan, trúc, cúc và không có thiết kế ngưỡng cửa.
Cửa phòng là mở ra từ phía bên trong, ngay lối vào sân viện là cửa sổ phòng cũng sơn màu đỏ, có chín tấm.
Bà lão dừng lại trước cửa phòng bên trái, quay lại và vẫn vô cảm nhìn tôi.
Tôi yếu ớt đi theo, bà ấy đưa tay mở cửa phòng.
Cánh cửa mở ra không một tiếng động, cũng không vì tuổi thọ đã lâu đời mà phát ra âm thanh gì.
Nhưng ngay khi bà ấy mở cửa, tôi nghe thấy rõ ràng một âm thanh.
Mắt tôi rơi vào cái giếng cách cửa không xa.