Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sợi Tơ Hồng Dắt Quỷ - Chương 21: Tổng Tài

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-09-20 20:45:00
Lượt xem: 8

Edit: Con Kien Cang

Người phụ nữ đang cầm chiếc cốc take-away Starbucks trên tay, một ít cà phê đổ ra đang chảy xuống tay cô ta.

 

"A! Váy của tôi! Cô có biết chiếc váy này đắt đến thế nào không! Đây là phiên bản giới hạn của LV trong mùa này!" Giọng nói sắc bén của cô ta ngay lập tức xuyên thủng màng nhĩ của tôi.

 

Sự bùng nổ của giọng nữ cao thực sự khiến tôi sợ hãi, nhưng điều tôi không ngờ là hành vi của cô ta còn bùng nổ hơn nữa.

 

Tôi chưa kịp nói lời nào thì cô ta đã vung tay ném chiếc cốc take-away xuống đất bên cạnh tôi.

 

Nửa cốc cà phê nóng còn lại lướt qua từ trên đùi tôi theo hình vòng cung tuyệt đẹp, nó bị ném vào bức tường bên cạnh và lăn xuống đất.

 

Cả không gian nồng nặc mùi cà phê và mùi nước hoa nhài, tay chân tôi bị cà phê nóng bỏng rát.

 

Chiếc váy đắt tiền của cô ta lấm tấm một ít cà phê, nếu không nhìn kỹ thì không thể nhận ra. Ngược lại, vẻ mặt la lối của cô ấy khiến tôi sợ hãi.

 

"Xin lỗi, tôi không cố ý, tôi có thể giúp cô giặt khô váy, cô xem cần bao nhiêu tiền?" Tôi giũ vết cà phê trên tay và lắc lắc chân.

 

Cà phê đổ xuống chân khiến quần tôi dính vào da, nóng bức khó chịu.

 

Người phụ nữ mỉm cười giận dữ, tiến lại gần tôi một bước, giơ bàn tay đang cầm cốc take-away lên lau vào quần áo của tôi rồi nói: "Cô có biết chiếc váy này giá bao nhiêu không? Giặt khô à? Cô chuẩn bị bồi thường cho chiếc váy này đi a!

 

Tôi nhìn thấy khuôn mặt của cô ta qua khe hở của chiếc kính râm quá khổ.

 

Mặc dù khuôn mặt của hơn chục nữ minh tinh nhất thời hiện lên trong đầu tôi, nhưng cuối cùng tôi vẫn chọn một nữ minh tinh gần đây đang trở nên cực kỳ nổi tiếng.

 

Tôi cố ý bịt miệng lại vì kinh ngạc và hét lên: "Cô không thể là Khúc Lâm Tử phải không?!"

 

Cô ta dừng lại, quả nhiên tôi đoán đúng rồi, hầu hết các nữ minh tinh gần đây đều trông na ná giống nhau, điều này thực sự rất khó nhận ra.

 

Khúc Lâm Tử hoảng sợ lùi lại một bước, cảnh giác nhìn tôi từ trên xuống dưới ba lần mới hỏi: "Cô là ai? Là người phụ nữ tên Diệp cử đến? Trên người cô có mang theo máy ảnh bỏ túi không?"

Xin chào mình là edit Con Kien Cang, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, nếu thích truyện có thể nhấn cho mình một tim nha!!!

 

Cô ta nói muốn giữ tôi lại để kiểm tra.

 

Tôi không ngờ phản ứng của cô ta lại lớn đến vậy, bình thường ở trước mặt công chúng cô ta cư xử như một nữ thần tượng, nói năng nhẹ nhàng ôn nhu, lại cực kỳ dịu dàng với người khác.

 

Mặc dù cô ta trở nên nổi tiếng chỉ sau một đêm đóng phim nhưng mọi người vẫn nói cô ta không biết diễn xuất, thế nhưng trong buổi họp báo cô ta liên tục rơi nước mắt khiến người ta nhìn thấy vừa đau lòng vừa đáng thương, như vậy cũng đã kiếm được người hâm mộ.

 

"Tôi chỉ là người qua đường mà thôi, đụng phải cô là lỗi của tôi, tôi cũng xin lỗi, tôi có thể trả tiền cho chiếc váy." Tim tôi đang rỉ máu, dù nói thế nào thì tiền Lê Cẩn đưa tôi cũng là tiền mua mạng của tôi a, có tiền nhưng không có mạng để tiêu, mà tiền mua mạng sắp không còn nữa rồi.

 

Khúc Lâm Tử bắt đầu có chút dây dưa không buông,cô ta cười lạnh nói: "Cô cho rằng tôi không biết sao? Hiện tại có rất nhiều người muốn tìm kiếm tin tức về tôi. Cho dù cô đăng những gì cô ghi lại hôm nay lên mạng, quản lý của tôi cũng sẽ lập tức xử lý sạch sẽ, chuyện này đối với cô cũng không có chỗ tốt, như vậy đi, cô là người thông minh, người đàn bà họ Diệp kia trả cô bao nhiêu thì tôi sẽ trả cho cô gấp ba lần."

 

Tại sao gần đây có nhiều người thích cho tôi tiền vậy? Tôi dường như đã phát triển được một kỹ năng đáng kinh ngạc, đó là kiếm tiền từ trên trời rơi xuống khi tôi đi ra ngoài, tất cả đều là bánh nhân thịt.

 

Tôi bất lực thở dài nói: "Cô Khúc Lâm Tử, tôi thật sự không phải do ai phái tới đây, cô lo lắng quá đi."

 

Vừa nói tôi vừa tựa vào tường cố gắng trốn thoát, còn dây dưa với cô ta nữa cũng vô ích.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/soi-to-hong-dat-quy/chuong-21-tong-tai.html.]

"Không được, cô không thể rời đi! Chờ một chút, tôi sẽ gọi bảo vệ." Khúc Lâm Tử túm lấy quần áo của tôi không chịu buông ra.

 

Da tôi không được tốt lắm và dễ bị dị ứng, vết bỏng do nửa cốc cà phê nóng vừa rồi khiến cánh tay tôi đỏ bừng, giờ lại đau và ngứa.

 

Khúc Lâm Tử thô bạo nắm lấy vết thương của tôi, tôi tức giận ném tay cô ta ra.

 

Cơn tức giận của cô ta lại bùng phát, cô ta nói một cách gay gắt: "Chờ đã, chuyện này tôi sẽ không bỏ qua, tôi sẽ bắt cô phải trả giá, cho cô biết chọc tức tôi cũng chẳng có chỗ tốt gì."

 

"Tôi đã xin lỗi và đồng ý đền bù váy cho cô rồi, cô còn muốn gì nữa?" Tôi có chút bực bội, gần đây tôi đã gặp quá nhiều chuyện không tốt, thêm một cô ta nữa cũng không phải là quá nhiều, ít thêm cô ta cũng giống như vậy thôi.

 

"Cô... cô cho mình là ai?!" Khúc Lâm Tử tức giận đến run rẩy, giơ tay lên định tát tôi.

 

Nhưng cái tát cũng không rơi xuống.

 

Bàn tay giơ lên ​​của cô ta đã bị nắm lấy bởi người đàn ông đứng đằng sau, người cao hơn cô ta ít nhất một cái đầu rưỡi.

 

Anh ta mặc một bộ quần áo bình thường, tóc vuốt ngược ra sau, điều này làm nổi bật những đường nét trên khuôn mặt đẹp trai, anh ta có một khí chất bất phàm.

 

Bất kể hình tượng, ngoại hình hay kiểu tóc, anh ta đều khiến tôi nhớ đến Brad Pitt trong "Fury".

 

Nếu Kỳ Văn là hoàng tử thì anh ta là nhà vua.

 

Khúc Lâm Tử bị nắm cổ tay, quay đầu nhìn người đàn ông phía sau, chẳng những không tỏ ra tức giận mà còn quay người dựa vào người anh ta, đáng thương nói: "Thu Mặc, anh nhìn quần áo của em đi... Đều là... do người phụ nữ này! Cái váy là anh vừa đưa cho em đó..."

 

Anh ta liếc nhìn cô ta, lạnh lùng đẩy cô ta ra, thuận thế nới lỏng tay đang nắm cổ tay của cô ta, lấy trong túi ra một chiếc khăn tay màu xanh đậm lau tay, trầm giọng nói: "Là người của công chúng, cô nên chú ý đến hình ảnh của mình."

 

"Đây là khách sạn của anh, là nơi an toàn nhất trong thành phố, em sẽ không sợ hãi, chỉ cần anh bảo vệ em, em sẽ yên tâm." Khúc Lâm Tử nói xong, lại muốn dựa vào anh ta, sau khi nhìn thấy người đàn ông này, giọng điệu của cô ta chuyển sang nhỏ nhẹ, ôn nhu.

 

Nhưng cô ta bị ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông làm cho sợ hãi, động tác có chút cứng đờ, lúng túng đứng ở chỗ đó.

 

Tôi cảm thấy thật buồn cười, nơi an toàn nhất? Không phải cô ta vừa nghi ngờ tôi là đội chó săn ảnh sao?

 

Người đàn ông liếc nhìn tôi và nói: "Những chấm đỏ trên cánh tay của em có phải bị bỏng đúng không? Nếu em không ngại, tôi có thể đưa em đến bệnh viện, hãy đi cùng tôi."

 

Khuôn mặt của Sebastian* hiện lên trong đầu tôi, tôi vội xua tay nói: "Không cần, không cần, chỉ là một vết thương nhẹ thôi."

 

***Sebastian Castellanos: một nhân vật trong trò chơi The Evil Inside.

 

Khúc Lâm Tử thấy thế liền mất hứng, bĩu môi nói: "Rõ ràng là lỗi của cô ta, cô ta chắc chắn đang cố ý gây rối để tìm tin tức. Thu Mặc, anh không cần phải khách sáo với cô ta như vậy, cứ gọi bảo vệ tới đi."

 

Anh ta dường như không nghe cô ta nói, thay vào đó anh ta bước đến gần tôi, lấy từ trong túi ra một tấm danh thiếp đen mạ vàng, đưa cho tôi và nói: "Nếu có vấn đề gì, em có thể đến gặp tôi bất cứ lúc nào, tôi rất mong chờ."

 

Hả? Mong chờ cái gì cơ? Tôi nghi hoặc ngước lên nhìn anh ta, mà anh ta cũng đang nhìn tôi với ánh mắt thâm thúy sáng tỏ lấp lánh.

 

Mặt tôi đột nhiên nóng bừng lên, trở nên có chút không biết làm sao.    [Đọc truyện chính edit trên Wattpad.com/ Monkeyd.net]

 

Nhưng anh ta đột nhiên cúi xuống thì thầm vào tai tôi: "Phản ứng thật đáng yêu, anh rất thích, âm thanh tiếng chuông cũng rất êm tai".

Loading...