Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sợi Tơ Hồng Dắt Quỷ - Chương 18: Tránh Xa Anh Ấy Ra

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-31 02:12:07
Lượt xem: 18

Chỉ cần có mắt, không khó để có thể phát hiện cả ra, phòng chỉ có một chiếc giường King-size mà tôi nằm.

 

Người phụ nữ đang rõ ràng với tôi, cô ấy chính là bà chủ nhà ở đây, còn nam chủ nhà là Kỳ Văn, người mà cách đây không lâu còn gào thét kêu tôi là người phụ nữ của anh ta, ôm tôi thật chặt không buông.

 

Kỳ Văn có vẻ ngoài nghiêm túc đó thực chất là một hoa hoa công tử nha!

 

Chẳng trách vừa rồi người phụ nữ đó nhìn tôi với đủ loại ác ý, suy nghĩ cả nửa ngày cảm thấy là tôi đã đoạt mất người đàn ông của cô ấy a!

 

Ngoài ra, khi cô ấy xuất hiện, Kỳ Văn đang ôm ngang tôi vào lòng, bất kỳ người phụ nữ nào cũng sẽ tức giận nếu tận mắt nhìn thấy người đàn ông của mình ôm người phụ nữ khác.

 

Hiển nhiên, người phụ nữ trước mặt này không muốn trút giận lên Kỳ Văn mà đem đầu mâu chuyển hướng vào tôi.

 

Đoán chừng với vẻ ngoài và khí chất của Kỳ Văn, có rất nhiều phụ nữ muốn dụ dỗ và quyến rũ anh ta, đó là lý do tại sao người phụ nữ này lại có áp lực lớn như vậy, nhìn thấy người phụ nữ nào cũng đều điên cuồng như gặp phải tình địch.

 

Tôi đã sống trong khuôn viên trường đại học được vài năm, từ khi vào đại học đến khi trở thành giáo viên, người bị lừa dối, bị bỏ rơi, bị phản bội tàn nhẫn, tôi đã chứng kiến ​​rất nhiều thứ hỗn loạn như thế.

 

Dù chưa từng trải qua, nhưng những gì mắt thấy, tai nghe cũng đủ để tôi viết nên một câu chuyện 10 triệu chữ về tình yêu mãnh liệt của một vị tổng thống độc đoán.

 

Nói tóm lại, tôi không muốn dính líu đến chuyện này một chút nào.

Xin chào mình là edit Con Kien Cang, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, nếu thích truyện có thể nhấn cho mình một tim nha!!!

 

Những người siêu cấp sợ rắc rối như tôi, trốn tránh còn không kịp đây nè.

 

Tôi vén chăn đứng dậy, thều thào nói với người phụ nữ: “Tôi nghĩ cô đã hiểu lầm rồi, tôi chỉ là sợ đến mức chân mềm nhũn, Kỳ Văn làm vậy là để cứu tôi, hai chúng tôi không có quan hệ gì với nhau."

 

"Hừm, thế là tốt nhất." Sự thù địch của cô ấy đối với tôi ngay từ đầu đã không hề che giấu.

 

Tôi nửa ngồi trên giường và hơi xoay vai.

 

Cô ấy liếc nhìn tôi rồi đột ngột nói: “Tôi đến kịp lúc, cô không bị thương nặng gì đâu.”

 

Dừng một chút, cô ấy nói tiếp: "Tôi tên là Mẫn Nhạc Linh, còn Kỳ Văn, anh ấy có việc phải ra ngoài."

 

Tôi còn nhớ trước khi hôn mê, Kỳ Văn dường như đã hét lên một cái tên tương tự như "Nhạc Linh", hóa ra mối quan hệ giữa hai người rất tốt.

 

Nghĩ tới đây, tôi cảm thấy có chút khó chịu, rõ ràng những lời anh ta nói khi lao tới giải cứu tôi thật mập mờ, chẳng lẽ là tôi nghĩ nhiều rồi sao?

 

Ngay lúc tôi còn đang sững sờ, Mẫn Nhạc Linh quay người đi về phía nhà bếp, tôi ngửi thấy một mùi thơm ngọt ngào vừa rồi.

 

Vừa đi cô ấy vừa lẩm bẩm: "Hừm, cô ta có chỗ nào tốt? Vậy mà anh lại vì cô ta làm đến mức này."

 

Tôi không biết Mẫn Nhạc Linh đang nói cái gì, nhưng tôi luôn cảm thấy chuyện này nhất định có liên quan đến mình.

 

Tôi bước xuống giường, phát hiện mình đang mặc một bộ quần áo sạch sẽ, bên cạnh giường không có dép lê nên chỉ đi chân trần vào bếp.

 

Khi đi ngang qua cửa, tôi liền nhìn thấy đôi giày của mình được đặt ở cửa, chiếc điện thoại di động trong quần áo của tôi cũng được đặt trên tủ giày.

 

Thị lực của tôi khá tốt, khi tôi đi chân trần trên mặt đất không phát ra âm thanh nào, nhưng tôi thấy tai Mẫn Nhạc Linh khẽ cử động, cô ấy rõ ràng đã nghe thấy tiếng bước chân của tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/soi-to-hong-dat-quy/chuong-18-tranh-xa-anh-ay-ra.html.]

 

Cô ấy đang cho thứ gì đó vào trong nồi, màu sắc nhẹ nhàng và đẹp đẽ, khi vật đó được cho vào nồi, nó phát ra một tiếng hét nhỏ, như thể nó còn sống.

 

Âm thanh kia nghe làm cho người ta sợ hãi “xèo xèo, xèo xèo”.

 

Tôi cười toe toét và hỏi: “Cô đang nấu món gì thế?”

 

Mẫn Nhạc Linh quay lại nhìn tôi, phiền não dùng thìa khuấy đều các thứ trong nồi, nhưng âm thanh đó đã dừng lại. Sau đó cô ấy lạnh lùng nói với tôi: “Canh tôi nấu cho cô, đã nấu ba ngày ba đêm, chốc lát nữa là có thể uống.”

 

"Ba ngày ba đêm?" Tôi cảm giác có chút hoảng sợ.

 

Mẫn Nhạc Linh chán ghét nhìn tôi một cái, nói: "Đương nhiên phải mất ba ngày ba đêm, món canh này nguyên liệu rất phiền phức, nếu không nấu đủ thời gian, uống sẽ không có tác dụng."

 

Điều tôi quan tâm hoàn toàn không phải về món canh, tôi xác nhận lại một lần nữa: “Ý cô là tôi đã hôn mê ba ngày ba đêm?”

 

Mẫn Nhạc Linh quay lại và trợn mắt nhìn tôi thay vì trả lời.

 

Ngoài việc hơi khát nước, tôi không có triệu chứng nào khác, nên khi cô ấy nói tôi đã hôn mê lâu như vậy, tôi có cảm xúc lẫn lộn, vì tôi sợ món canh rắc rối mà cô ấy nói đến chính là món canh hoàn hồn trong truyền thuyết.

 

Mẫn Nhạc Linh quay lại nhìn tôi hai lần, cuối cùng không nhịn được lớn tiếng nói: “Đừng đứng đây như thần giữ cửa, làm tôi khó chịu, đi tắm rửa đi, canh sắp xong rồi.”

 

Cũng như có quá nhiều thứ mà tôi không thể nghĩ ra trước khi ngất đi, mọi thứ càng trở nên rắc rối hơn sau khi tôi tỉnh dậy, vì vậy tôi bối rối gật đầu và đi vào phòng tắm.

 

Tôi cúi xuống bồn rửa tay bên cạnh dùng nước lạnh rửa mặt, ngẩng đầu nhìn lên tấm gương phía trên và thấy trên cổ mình có hai dấu tay hiện lên màu đỏ tím của đứa trẻ, đưa tay chạm vào, làn da trở nên cứng như bìa giấy carton.

 

Dấu tay trên cổ hiện rõ lạ thường, thực sự là nhà dột còn gặp mưa, uống miếng nước lạnh đều tê răng.  

 

Yên lặng từ phòng rửa mặt đi ra, Mẫn Nhạc Linh đã đem canh để lên bàn, tôi đi qua ngồi xuống, nhìn thấy cái chén trước mặt.

 

Nó trông giống như đồ cổ từ thời nhà Minh và nhà Thanh, với những đường nứt mờ nhạt, nước canh có màu xanh bạc hà nhạt, dưới đáy chén có một bông hoa màu hồng nhạt, không biết là hoa trong canh hay hoa trên chén.

 

Tôi ngước nhìn Mẫn Nhạc Linh, cô ấy ra hiệu cho tôi uống canh nhanh lên.

 

Tôi cúi đầu nhấp một ngụm, mùi canh rất nồng nhưng vị lại nhạt như nước, cảm giác nằm giữa nước và thạch, nó là lạ.

 

“Uống hết một hơi đi.” Mẫn Nhạc Linh ra lệnh nói: “Nguyên liệu của món canh này rất phiền phức, nguội đi sẽ không có tác dụng.”

 

Tôi đã thấy cô ấy nấu canh trên lửa, nhưng bây giờ món canh trước mặt tôi mát lạnh ngon miệng, không hề nóng chút nào. Vừa rồi cô ấy lẩm bẩm về giá trị của món canh, tôi không thể không nghĩ ý của cô ấy là muốn đòi tiền tôi?

 

"Tôi vừa nghe cô nói, Kỳ Văn đã tốn rất nhiều công sức để nấu món canh này, anh ấy chắc chắn đã tốn rất nhiều tiền phải không? Tôi chỉ có thể đưa ba triệu thôi." Ba triệu này là do Lê Cẩn đưa cho tôi. Chà, bây giờ xem ra đó là tiền để mua mạng mình, lúc đầu cũng không muốn động vào, nhưng nghĩ đến chuyện trước đó, đối với tiền này có chút bài xích.

 

Mẫn Nhạc Linh khinh thường nói: “Việc này căn bản không phải dùng tiền là có thể giải quyết.”

 

Cô ấy lại suy nghĩ một chút rồi nói: “Bất quá nếu Kỳ Văn muốn giúp cô, chuyện này tôi cũng không có gì để nói, chỉ cần uống canh rồi rời đi, tôi sẽ không giữ cô lại, cô luôn gây phiền phức cho anh ấy, tốt nhất là nên tránh xa anh ấy trong tương lai.

 

Thực ra tôi vẫn còn nhiều câu hỏi muốn hỏi cô ấy, nhưng rõ ràng cô ấy vẫn ghen tị với tôi và Kỳ Văn.

 

 

Loading...