Sợi Tơ Hồng Dắt Quỷ - Chương 13: Phương Viên Viên
Cập nhật lúc: 2024-07-12 05:47:36
Lượt xem: 34
Vì không tìm được người gọi là bác sĩ Kỳ Văn nên tôi nghĩ đến việc quay lại phòng bệnh tìm Tiêu Diễn, có lẽ anh ấy có thể nhìn thấy vạch đỏ trên lòng bàn tay tôi và biết vạch đỏ là gì.
Nhưng anh ấy không có ở đây.
Đã có một bệnh nhân mới đang đợi giường bệnh nơi tôi ở, y tá giục tôi thu dọn đồ đạc và nhanh chóng rời đi.
Tôi không có nhiều hành lý nên vừa bận thu dọn đồ đạc vừa nhìn xung quanh, đợi Tiêu Diễn xuất hiện, tôi kỳ kèo đợi hơn nửa tiếng cũng không đợi được anh ấy, cuối cùng, tôi bước ra khỏi phòng bệnh dưới sự theo dõi của y tá.
Vừa ra khỏi phòng bệnh vài bước, điện thoại di động trong túi tôi reo lên, tôi lục lọi trong túi, cuối cùng cũng tìm thấy chiếc điện thoại di động ở phía dưới.
Khi tôi lấy điện thoại ra, cuốn sổ phác thảo đã bị lật ra khỏi túi và rơi xuống đất. Điện thoại di động hiển thị số điện thoại của lãnh đạo nhà trường, tôi chưa kịp nhặt cuốn sổ phác thảo lên, chỉ trả lời điện thoại trước.
Quả nhiên đúng như Vương Văn Tĩnh nói, nhà trường đã sắp xếp cho tôi tạm thời đình chỉ công tác, bề ngoài thì nói như vậy, còn không phải là muốn cho tôi chủ động xin nghỉ việc sao.
Họ cũng yêu cầu tôi rời khỏi ký túc xá trước, nói rằng đó cũng là vì tốt cho tôi.
Cúp điện thoại xong, tôi đang định cúi xuống nhặt cuốn sổ phác thảo rơi trên sàn thì một đôi tay mảnh khảnh đã đưa cuốn sổ phác thảo cho tôi.
Tôi ngước mắt lên, đang định nói lời cảm ơn thì nhận ra người trước mặt mình là Lê Cẩn ngồi trên xe lăn.
Khi cuốn sổ phác họa rơi xuống đất, vô tình lại quay sang bức tranh tôi vẽ ngày hôm qua, Lê Cẩn nhìn chằm chằm vào bức tranh đó, giữa hai lông mày vặn thành một nếp nhăn.
Xin chào mình là edit Con Kien Cang, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, nếu thích truyện có thể nhấn cho mình một tim nha!!!
Tôi đưa tay cầm lấy cuốn sổ phác thảo, cô ấy gần như ném cuốn sổ phác thảo vào người tôi như một củ khoai lang nóng hổi. Cô ấy cười khổ nói: “Cô thực sự có thể nhìn thấy nó.”
“Vậy là cô biết cô bé này.” Từ giọng nói của cô ấy, tôi có thể đại khái đoán được.
Lê Cẩn nhìn tôi một cái, cuối cùng vẫn gật đầu. Cô ấy chắc chắn đã cố tình đến tìm tôi.
Ánh mắt cô ấy rõ ràng đang nhìn quanh tôi, tôi hiểu ý cô ấy và chỉ có thể nói: "Người bạn đó của tôi không có ở đây."
"Được rồi." Lê Cẩn có vẻ thở phào nhẹ nhõm, nói: "Đây không phải chỗ để nói chuyện, chúng ta đổi chỗ khác đi.
Vừa dứt lời, cô ấy đã chuyển động bánh xe lăn và đi về phía thang máy.
Tôi đây mới phát giác đến, cô ấy cũng không có mặc quần áo bệnh nhân.
Trong thang máy có rất nhiều người, chúng tôi bình an xuống tầng một. Tôi im lặng đi theo Lê Cẩn, đi theo cô ấy đến một quán cà phê cao cấp gần bệnh viện.
Tìm một chỗ vắng vẻ ngồi xuống, Lê Cẩn gọi hai tách cà phê, sau khi uống một ngụm rồi nói với tôi: "Không sai, là tôi biết cái đó.....cô bé mặc váy đỏ đó, cô bé tên là Phương Viên Viên, cô bé là con gái riêng của chồng tôi.
“Con gái riêng của chồng cô à?” Tôi nói ra câu nói này, sau đó mới phản ứng lại, cảm giác có chút lúng túng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/soi-to-hong-dat-quy/chuong-13-phuong-vien-vien.html.]
Lê Cẩn cười khổ một tiếng, nói tiếp: “Tôi là mẹ kế của Viên Viên, trước đây tôi là giáo viên piano của cô bé. Tôi đến nhà cô bé dạy piano lần đầu tiên cách đây hai năm, và đó là lúc tôi gặp chồng mình. Nhưng trong vòng một tháng, mẹ ruột của Viên Viên đã qua đời trong một vụ tai nạn ô tô.”
Không cần cô ấy nói rõ thêm, một số phiên bản của câu chuyện đã lóe lên trong đầu tôi. Tất nhiên, những phiên bản này đều dựa trên việc Lê Cẩn g.i.ế.c mẹ ruột của Phương Viên Viên mưu cầu lợi ích để được thượng vị.
Suy cho cùng, đây là một tổng giám đốc giàu có, thì những câu chuyện như thế này không phải là hiếm.
Như đoán được tôi đang nghĩ gì, Lê Cẩn lắc đầu nói: “Tôi dám cam đoan, tất cả những điều này đều không liên quan gì đến tôi. Viên Viên rất thích chơi piano, và tôi hầu như dạy cô bé mỗi ngày trong hai giờ, cũng chính vì vậy mà sau khi mẹ ruột của cô bé qua đời, tôi cũng nghe được rất nhiều tin đồn.”
Đó là điều chắc chắn, dù sao thì ngoại hình và khí chất của Lê Cẩn đều rất tốt. Tôi mới nghe câu chuyện này mà đã khiến tôi suy nghĩ lung tung, huống chi là người khác.
“Tôi và chồng tôi chỉ bắt đầu quen nhau vào cuối năm ngoái. Sau khi Viên Viên phát hiện ra, cô bé bắt đầu bài xích piano và không để tôi dạy cô bé chơi piano nữa. Tôi biết đối với Viên Viên mà nói, đột nhiên xảy ra biến cố, đương nhiên trong lòng sẽ cảm thấy không thoải mái, chúng tôi cũng không có ý ép buộc cô bé làm bất cứ điều gì, Viên Viên vốn cùng tôi quan hệ cũng không tệ lắm. Nhưng kể từ sau khi biết tôi và ba của cô bé có quan hệ tình cảm, cô bé đã bắt đầu trở nên không ổn, mỗi ngày đều sẽ phát cáu ném đồ vật, thời điểm nghiêm trọng nhất còn có thể tự mình hại mình. Tôi và chồng tôi vẫn chưa kết hôn là vì điều này. Bất kể như thế nào, hắn vẫn hi vọng Viên Viên có thể tiếp nhận tôi, đây đối với chúng tôi đều tốt.”
Tôi nhìn vẻ mặt của Lê Cẩn, cô ấy xem ra là rất thống khổ.
"Nhưng mà tôi lại ngoài ý muốn mang thai.” Lê Cẩn dừng lại một chút, liếc nhìn tôi: “Bây giờ chồng tôi mới cảm thấy có một số chuyện cần phải đối mặt, trì hoãn lâu nữa cũng không phải là biện pháp.”
Tôi không phải là người nói đến chuyện súp gà cho tâm hồn, lúc này tôi không thể nói một lời nào để cô ấy yên tâm, tôi chỉ có thể im lặng ngồi đó nghe cô ấy nói tiếp.
Lê Cẩn hít sâu một hơi, cúi đầu sờ bụng một cái nói: “Là con trai, đã sáu tháng.”
Có lẽ cô ấy thuộc về loại người có vóc dáng gầy gò, khi tôi nhìn vào bụng cô ấy, tôi tưởng nó chỉ mới hơn ba tháng một chút, nhưng hóa ra lại là sáu tháng.
“Phương Viên Viên chắc chắn không muốn có một em trai như vậy a." Nếu như Lê Cẩn nói đều là thật, như vậy không khó đoán ra thái độ của Phương Viên Viên.
Lê Cẩn gật đầu một cái, quả nhiên suy đoán của tôi là đúng, sau khi Phương Viên Viên biết được cô ấy có thai, cô bé càng dùng biện pháp cực đoan hơn, tìm mọi cách đuổi cô ấy ra khỏi nhà, suýt nữa khiến cô ấy bị sẩy thai.
Không còn cách nào khác, ông Phương đành phải gửi Phương Nguyên Nguyên về nhà bà nội cô bé.
“Hôm đó là sinh nhật Viên Viên, hơn bốn tháng cô bé không ở nhà, cô bé còn chủ động về nhà tổ chức sinh nhật, còn nói muốn hòa giải với tôi. Tôi rất vui vẻ, đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, thậm chí còn tự tay làm một chiếc bánh sinh nhật thật lớn. Cô bé trở về vào buổi chiều, mặc chiếc váy mà tôi mua cho cô bé làm quà sinh nhật, một chiếc váy màu đỏ cột hai b.í.m tóc đuôi ngựa mà cô ấy đã để mắt từ lâu.”
Nói đến đây, Lê Cẩn nhìn tôi một cái.
Cô ấy miêu tả trang phục của Phương Viên Viên, rõ ràng là cô bé có nụ cười kỳ quái mà tôi nhìn thấy.
Lê Cẩn nói tiếp: “Chồng tôi phải đến năm giờ mới về nhà. Tôi nhớ ra mình đã quên mua đồ uống yêu thích của Viên Viên nên tôi đi siêu thị, trên đường về tình cờ gặp chồng tôi. Khi chúng tôi đi cùng nhau về, chúng tôi lại phát hiện Viên Viên c.h.ế.t trong hồ bơi."
Tôi nhớ Tiêu Diễn từng nói, nếu có ma ám theo một người, là vì đối với người kia có nhiều oán niệm.
Lúc đầu còn tưởng Lê Cẩn g.i.ế.c c.h.ế.t Phương Viên Viên, bây giờ xem ra chỉ là bởi vì cô bé này khi còn sống oán niệm quá sâu.
“Vậy nguyên nhân cái c.h.ế.t của Phương Viên Viên là gì?” Tôi có chút tò mò, nhưng chỉ trong chốc lát, tôi đã biết được chuyện gì đã xảy ra với cô bé đó.
Lê Cẩn lại nhíu mày, trả lời: “Dựa vào hiện trường, cảnh sát cho rằng đây là một vụ tự sát. Bảo mẫu ở nhà bà nội cô bé cũng cho biết, Viên Viên cư xử không bình thường khi ở nhà. Cô bé đã gặp bác sĩ tâm lý vào thời điểm đó, nói cô bé có xu hướng bạo lực và tự ngược đãi bản thân. Tôi biết tất cả những điều này là do tôi, nếu không có tôi, Viên Viên sẽ không..."