Soi Gương Không Bóng - 17
Cập nhật lúc: 2024-06-01 22:08:28
Lượt xem: 214
Sương cứ rút ra rồi đ.â.m vào như thế mấy cái, cuối cùng cũng tìm thấy vết nứt. Nhưng vết nứt kia vừa xuất hiện thì tóc bên ngoài len lỏi tràn vào quấn chặt cổ tay Sương. Sương rất nhanh trí, chuyển mảnh gương sang tay trái rồi cứa tóc. Đám tóc bị cứa, chúng rên rỉ kêu la lanh lảnh và mau chóng lùi ra ngoài.
-Mày quá thông minh rồi, nhưng đôi khi thông minh quá cũng không tốt đâu.
Giọng người phụ nữ kia vang lên phía xa xa, Sương trông theo và nhìn thấy có thứ gì đó đang bơi lại gần.
Một chiếc áo dài!
Một bộ da người!
Hai thứ đó đang uốn éo trong nước bơi đến, vừa đến gần Sương thì nhập lại làm một. Chỉ có một bộ da mặc áo dài trắng và một cái đầu đầy tóc đen dài và không nhìn thấy mặt. Sương không hoảng hốt, sấn tới nhắm vào bộ da kia liên tục đ.â.m vào.
Đâm rất tốt, chỉ là tiếng la hét có chút quen thuộc kia khiến Sương ngừng lại. Phía nước trước mắt nó tờ mờ hiện ra cảnh Nhàn đang đau đớn quằn quại, trên người đầy vết thương chằn chịt hệt như bị mảnh vỡ gì đó đ.â.m vào. Sương nhìn lại bộ da nó đang đ.â.m hoàn toàn trống trơn không hề bị gì. Là mẹ nó, nó đang đ.â.m vào người mẹ nó.
Sương ném mảnh gương xuống, từ từ lùi về sau. Giọng nói phụ nữ kia vang lên:
-Không đ.â.m nữa sao? Mẹ mày là điểm yếu của mày ư?
Sương nhắm nghiền đôi mắt để che giấu sự sợ sệt trong mắt nó. Giọng nói phụ nữ kia lại vang lên:
-Mày không sợ c.h.ế.t nhưng lại sợ mẹ mày bị thương, có hiếu thật đó. Vậy...
Rõ ràng Sương đã ngừng đ.â.m nhưng tiếng Nhàn vẫn không ngừng hét lên đau đớn, thậm chí ngày một khổ sở hơn. Sương giật mình mở mắt, trong mắt nó tràn đầy sự kinh ngạc không thể tin nổi. Nó chạy nhào tới đập tay vào tường nước, xót xa nhìn về phía Nhàn mà nói:
-Bà muốn gì, bà muốn tôi làm gì...tôi phải làm gì thì bà mới tha cho bà ấy?
-Nhóc con, như vậy mới đúng chứ. Mày chỉ là một cô bé thôi, không cần phải chống cự cho khổ sở. Đừng nghĩ mày có thể đi lại giữa hai thế giới thì có thể ngả giá với ta, nhầm to rồi. Đến đây, đến đây ta nói cho.
Sương ghé tai sát vào tường nước để nghe một âm thanh thì thầm quái gở, lát sau nó gật đầu rồi nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/soi-guong-khong-bong/17.html.]
-Được, tôi làm cho bà. Nhưng bà phải thả mẹ tôi ra.
Sương trồi lên mặt sông, một dòng nước đẩy nó vào bờ. Cả người nó không hề ướt một chút nào cả, sau khi leo lên bờ nó lập tức chạy thục mạng về nhà. Vén toang màn giường, trên giường trống trơn không thấy Nhàn đâu cả. Sương lại chạy ra ngoài ao, đối với nó sông hay ao đều giống nhau cả, đều có thể liên lạc với người phụ nữ đó.
-Mẹ tôi đâu, sao bà vẫn chưa trả mẹ lại cho tôi?
Sương chồm người xuống nước hét lớn, lúc này không biết đã là mấy giờ nhưng có vẻ vẫn chưa hừng sáng. Dường như xung quanh đó không có ai nghe nó la hét, hoặc có nghe nhưng bọn họ đều sợ hãi mà không dám ra ngoài.
-Trả? Ta chỉ nói không g.i.ế.c cô ta chứ đâu nói sẽ trả cô ta về tận giường cho mày. Ta không g.i.ế.c cô ta đã là nhân từ lắm rồi, tiếp theo đây phải xem cha mày có thể cứu mẹ mày hay không rồi.
Giọng nói kia văng vẳng vang lên từ dưới đáy ao. Cha nó ư, cha nó thì có liên quan gì?
-Mụ đàn bà xấu xa!
Sương còn quá nhỏ để hiểu điều mà người phụ nữ đó nói. Nó chỉ biết, mẹ nó chắc chắn đang nằm dưới ao này, và chỉ có cha nó mới có thể cứu được. Sương lại hộc tốc chạy vào trong nhà, một cú tung cửa làm Hoài giật mình tỉnh giấc. Sương nhảy cái vèo lên giường túm lấy cha nó lay lay:
-Cha, cha mau đi cứu mẹ đi. Mẹ bị té xuống ao rồi.
Dù Hoài không hiểu chuyện gì nhưng nghe đến Nhàn thì anh cũng lập tức nhảy xuống giường, không kịp xỏ dép mà chạy ra sân. Hoài chạy nhanh quá Sương theo không kịp, ra đến sân anh mới ngơ ngác khựng lại không biết đi hướng nào. Tiếng Sương từ trong nhà vọng ra:
-Mẹ ở dưới ao nhà mình!
Hoài chỉ chờ mỗi thế để chạy đi, Sương vừa ra tới cửa đã nghe một tiếng “tủm” vang lên, nước văng tung toé lên bờ. Sương nóng ruột chồm người ra ao quan sát, nhưng sau khi cha nó nhảy xuống thì mặt nước đã lập tức im lìm một cách kì lạ.
Mẹ nó đã bị người phụ nữ đó bắt đi, bây giờ cha nó lại còn nhảy xuống nước. Dưới nước đáng sợ như vậy...
Sương ở trên bờ thấp thỏm lo sợ không yên mà còn gặp mấy con quạ đen bay là sà dưới gần đầu nó kêu lên mấy tiếng. Sương nhặt cục đất to chọi bọn chúng:
-Chết đi lũ xui xẻo.
Hoài nhảy xuống nước, anh quay đầu lên nhìn thì không còn thấy bầu trời nữa. Trên đầu anh bây giờ toàn những sợi rêu bao quanh, tối tăm mù mịt y như lần trước. Hoài cố len lỏi giữa đám rong riêu để tìm Sương, anh cứ lặn, cứ lặn một lúc thì nhìn thấy phía xa xa như có một tấm bia mộ.