Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sói Đội Lốt Thỏ - Chương 12. Lộ mặt thật

Cập nhật lúc: 2024-11-01 16:19:47
Lượt xem: 33

Hàng xóm nghe được động tĩnh đều ra cửa xem, ước chừng không bao lâu nữa, “sự tích huy hoàng” của Ôn Hân Nhiên sẽ truyền khắp trong giới hào môn.

Xe cảnh sát đã đi xa, mẹ tôi đứng ở cửa sững sờ, hồi tưởng lại bộ dáng gương nanh múa vuốt của con gái mình.

“Nhiên Nhiên nhà tôi…… làm sao lại biến thành như thế này?”

Bà ấy không biết.

Đây mới là bộ mặt thật sự mà Ôn Hân Nhiên đã cực khổ che dấu dưới hình tượng bạch liên hoa.

Vì tôi, Lục Tùy An thuê luật sư giỏi nhất cả nước về khởi tố, thành công đem Ôn Hân Nhiên ra tòa.

Xâm phạm quyền tác giả, sửa đổi nguyện vọng đại học, xúi giục cầm đầu bạo lực học đường.

Hình phạt cho nhiều tội ác.

Mẹ tôi cùng Ôn Hành Chi đến tìm tôi xin tôi rút lại đơn kiện, tha cho Ôn Hân Nhiên.

Về phần ba tôi, ông ấy là một thương nhân, liên tiếp phong ba làm ông ấy đã sớm từ bỏ Ôn Hân Nhiên.

Đừng nói đến cầu tình, ông ấy sau khi biết được chuyện này còn lao đến nhà tù tát Ôn Hân Nhiên một cái tát, trách cô ta làm mất mặt nhà họ Ôn.

Mẹ tôi một khóc hai nháo ba thắt cổ, khi tôi trực tiếp đem đoạn video giám sát phát đi phát lại ở TV trong phòng khách.

Dùng để nhắc nhở bọn họ, Ôn Hân Nhiên đã làm những cái gì.

Không nghĩ tới, mẹ tôi cư nhiên làm như không thấy còn chất vấn tôi:

“Chị gái con đang bị ung thư đấy, vốn dĩ đã không còn sống được bao lâu nữa rồi, con muốn cho nó ở trong ngục giam suốt quãng đời còn lại sao?”

“Ba mẹ nhìn Nhiên Nhiên lớn lên, em đang cứa nát trái tim của họ đấy.”

Ôn Hành Chi đệm lời.

Cảm giác vô lý to lớn ập đến với tôi.

Tôi hỏi bọn họ: “Anh, chẳng lẽ em không phải do mẹ sinh ra à?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/soi-doi-lot-tho/chuong-12-lo-mat-that.html.]

Hai người đều bị câu hỏi của tôi làm cho mắc nghẹn.

Một lúc lâu sau, mẹ tôi ấp úng nói: “Vì thế, chúng ta là người một nhà nên phải thông cảm tha thứ cho nhau……”

Bà ấy nói không được nữa.

Bởi vì bà ấy đến chính mình còn cảm thấy chột dạ.

Trái tim tôi giống như bị bỏ trong hầm băng, hoàn toàn nguội lạnh.

Mặt tôi không có biểu tình nói: “Mẹ không cần nói nữa, Ôn Hân Nhiên dám làm thì phải dám chịu hậu quả, cô ta phải trả giá cho những sai lầm mình đã gây ra.”

“Mẹ, mấy năm nay cảm ơn ơn dưỡng dục của mọi người, con sẽ gửi một khoản tiền vào thẻ của mẹ. Về sau không có việc gì, chúng ta không cần gặp nhau nữa.”

Phải nói rằng trước ngày hôm nay, tôi vẫn còn sót lại một tia ảo tưởng, cho rằng khi bọn họ biết được chân tướng phía sau thì có thể buông bỏ định kiến, vì tôi nói một câu.

Vậy mà vào giờ phút này, những suy nghĩ không thực tế đó hoàn toàn bị xóa bỏ.

Mẹ tôi cả người sửng sốt, đến khi có phản ứng lại, bà ấy tức giận đến lồng n.g.ự.c phập phồng: “Ôn Tân Di, con là đồ bất hiếu!”

Vẻ mặt tôi lạnh nhạt, thờ ơ.

“Nếu không đi, tôi sẽ gọi bảo vệ.”

Thấy không nhờ vả được gì tốt ở chỗ tôi, cả hai không tình nguyện mà rời đi.

Căn biệt thự to lớn cuối cùng cũng được yên tĩnh.

Buổi tối trước khi đi ngủ, Lục Tùy An ôm tôi vào lòng.

“Dì Triệu bảo hôm nay mẹ và anh của em lại đến, em có làm sao không, bọn họ khó dễ cho em à?”

Tôi nhấp môi: “Đơn giản là cầu tình cho Ôn Hân Nhiên, em đem bọn họ đuổi đi.”

Lục Tùy An rũ mắt suy tư một lát: “Ngày mai, anh sẽ nhắc bảo vệ, về sau không cho bọn họ được phép tiến vào.”

“Hừ, hôm Ôn Hân Nhiên say rượu ấy, em cũng không nói cho anh là cố ý để cô ta vào nhà chúng ta, hại anh cả đêm không dám ngủ, anh chỉ sợ nửa đêm con mụ đó nổi điên rồi làm ra cái gì tổn thương em.”

Loading...