Sợi Dây Chuyền Dính Máu - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-05-09 20:07:39
Lượt xem: 1,504
"Tại vì con là con gái cưng của mẹ mà!" Mẹ nhẹ nhàng vuốt ve tóc tô, khoé miệng nhếch lên thành nụ cười to tướng: "Mẫn Mẫn, mẹ muốn cho con xem thứ này!"
"Thứ gì?" Tôi vô thức hỏi thăm, nhưng thật ra trong lòng lại càng muốn hỏi hơn là cái đầu người mà tôi đã nhìn thấy trong phòng bếp có phải đang bị bà cắt xẻo hay không? Nhưng tôi không dám hỏi…
Tôi sợ!
Giữa tôi và mẹ, từ giây phút tôi biết bà là hung thủ gi ế.t người đã như cách một tầng màn chắn không thể thấy rõ. Tôi bắt đầu sợ bà nhưng lại không có cách nào rời khỏi mẹ…
"Cái đó ở trong bếp,con có muốn đi xem không?" Mẹ đỡ sống lưng của tôi dậy.
Nghe thì như hỏi nhưng lực ấn trên tay bà lại ép tôi không thể không bật người dậy. Rất nhanh, tôi lại ngồi lên xe lăn.
"Chắc chắn con sẽ thích món quà này lắm đó Mẫn Mẫn!" Mẹ đẩy xe lăn của tôi đi về hướng phòng bếp.
Trong phòng bếp tràn ngập mùi m.á.u tanh không tản đi được. Bà dừng xe lăn của tôi trước cửa tủ chén màu đỏ, chỉ vào chuôi nắm rồi nói: "Mở ra đi Mẫn Mẫn! Đây là phần quà cuối cùng mẹ tặng cho con."
Đôi tay của tôi không kiềm nổi run rẩy, từ đầu cho đến cuối đều không có can đảm mở ra…
"Mẹ…"
Tôi quay đầu nhìn bà, cuối cùng vẫn cất tiếng hỏi: "Mẹ gi.ế.t người có phải không?"
"Cái gì?"
Ánh mắt của mẹ hiện rõ nét kinh ngạc: "Mẹ gi.ế.t người hả?"
Bà giả bộ giống y như thật vậy! Nơi đáy mắt màu đen phản chiếu bóng dáng tôi ngồi liệt trên xe lăn vừa buồn cười vừa vô tri đến cực độ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/soi-day-chuyen-dinh-mau/chuong-8.html.]
Cũng đúng, chẳng lẽ bà gi.ế.t người rồi lại khai ra…
Tôi cắn môi: "Mẹ! Con biết mẹ làm gì hết cả rồi nhưng mà con sẽ không báo cảnh sát. Con chỉ muốn biết tại sao mẹ lại gi.ế.t bọn họ?"
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
"Mẫn Mẫn, mẹ không gi.ế.t người."
Mẹ ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nắn vuốt hai chân tôi, chân thành nói: "Mẹ chưa từng, thật sự chưa từng gi.ế.t người!"
"Được, con tin mẹ." Tôi hít sâu một hơi rồi chậm rì rì kéo cửa tủ chén. Tôi nghĩ món quà này hẳn là túi xách có giá trị không rẻ hoặc là một cái mũ to đẹp…
Nhưng tôi sẽ không thích nó nữa, bởi vì sau mỗi quà tặng đều dính đầy m.áu của người khác!
Két…
Theo động tác kéo ra của tôi, một cái đầu người lạnh ngắt dính đầy tóc màu đen lăn xuống bên cạnh xe lăn của tôi.
Là một cái đầu người!
Chỉ có điều, nó đã được rửa ráy sạch sẽ, không còn dính chút m.á.u nào. Còn về phần hai tròng mắt bị lòi ra thì tôi không trông thấy nữa. Nhưng tôi biết, đây chính là cái đầu người mà tôi đã nhìn thấy trong khe cửa.
"Mẹ!!!" Tôi cực độ hét to, gào rú trừng mắt nhìn mẹ: "Mẹ gi ế.t người rồi!"
"Cái này đâu phải là đầu người!"
Mẹ nhặt cái đầu lên, nắm thật chặt phần tóc lắc lư ở trước mặt tôi. Thế là tôi liền nhìn thấy 2 con mắt trên đầu lâu tựa như đã bị nhấn thật mạnh vào hốc mắt. Phần bắp thịt lộ ra xung quanh không phủ được tròng trắng, chỉ còn lại đôi đồng tử màu đen làm cho người ta phải sợ hãi.