Sổ Tay Thuần Hoá Bạch Nguyệt Quang - 3,4,5: Bị hạ thuốc.

Cập nhật lúc: 2025-03-03 09:35:15
Lượt xem: 584

3.

Buổi tối về nhà, tôi nhận được tin nhắn của Tạ Chỉ: "Người đâu?"

Mải mê đọc truyện trên Salted Stories, tôi mới chợt nhớ ra hôm nay là ngày hẹn định kỳ giữa tôi và Tạ Chỉ.  

Nhìn đồng hồ, tôi nhận ra anh ta đã đợi tôi suốt hai tiếng.  

Có chút chột dạ.  

Ban đầu định nhắn tin bảo anh ta về đi. Nhưng nghĩ lại, nếu đã muốn chấm dứt thì nên nói rõ ràng cho xong.  

Trước khi ra ngoài, tôi thay bộ váy hai dây quyến rũ đã chuẩn bị từ trước. Thay vào đó, chọn một bộ vest váy phong cách Chanel thanh lịch.  

Soi mình trước gương.  

Ừm, rất kín đáo.  

Lúc tôi đến nơi, Tạ Chỉ đang cúi đầu nghịch điện thoại, không biết đang xem gì. Thấy tôi đến, anh ta vẫn giữ gương mặt lạnh lùng thường ngày, hơi nhíu mày: "Giang tiểu thư, cô càng ngày càng đến trễ rồi."

"Hôm nay nhanh lên một chút, tối tôi còn phải vào bệnh viện."

Hôm nay Tạ Chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng hơi mỏng, lớp vải ôm lấy cơ bắp, mơ hồ lộ ra từng đường nét.  

Rất có sức hấp dẫn.  

Tôi nhìn anh ta từ trên xuống dưới, khóe môi nhếch lên một nụ cười: "Hôm nay chủ động ghê nhỉ?"  

Tạ Chỉ khựng lại một chút, giọng không vui: "Không phải lần trước cô yêu cầu sao?"

Lúc này tôi mới nhớ ra. Lần trước, tôi vừa chạm vào cơ bụng anh ta vừa nói, anh mặc sơ mi trắng chắc chắn sẽ rất đẹp.  

Không ngờ người này thật sự mặc.  

Lúc này, màn đạn bình luận lại hiện ra trong không trung:  

[Aaaa, Tạ Chỉ chồng tôi đẹp trai quá!]

[Cơ bắp săn chắc, món hồi môn tốt nhất của đàn ông!] 

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333

[Cô gái này hưởng thụ thật đấy, ước gì tôi có thể hoán đổi linh hồn với Giang An một ngày!]  

Nhìn đám bình luận, tôi cũng không nhịn được mà nhớ lại thân hình của Tạ Chỉ dưới lớp quần áo.  

Quả thật không tệ.  

Tôi lắc đầu, xua tan mớ suy nghĩ vớ vẩn, sau đó nở nụ cười quen thuộc:  

"Tạ Chỉ, tôi chán rồi."  

"Từ nay, anh tự do." 

Tôi lấy từ trong túi xách một tấm thẻ, đưa cho anh ta: "Trong thẻ có đủ tiền để mẹ anh chữa bệnh và phục hồi sau phẫu thuật. Coi như bồi thường."

Toàn thân Tạ Chỉ cứng đờ, ngay sau đó là cơn thịnh nộ bùng lên: "Giang An, cô nhất định phải sỉ nhục tôi như vậy sao?'

Tôi vẫn giữ nguyên tư thế, hơi khó hiểu: "Tôi sỉ nhục anh chỗ nào?"

Thật sự không hiểu. Rõ ràng tôi đang cho anh ta tiền, lại còn trả lại tự do cho anh ta.  

Lẽ ra anh ta nên vui vẻ mới đúng chứ?  

Sắc mặt Tạ Chỉ vì tức giận mà ửng đỏ, anh ta cười lạnh, hất tay tôi ra: "Mang tiền của cô đi đi!" 

Nói xong, anh ta cầm lấy áo khoác rồi bỏ đi.  

Tôi ngẩn người. Nhìn chiếc bánh kem dâu trên bàn đã tan chảy một phần, tôi sững sờ.  

Giang Minh Châu thích ăn bánh kem sô-cô-la. Để làm cô ta khó chịu, tôi luôn cố ý mua loại bánh giống y hệt. Nhưng thực ra, tôi không thích sô-cô-la.  

Ít ai biết, món tôi thực sự thích là bánh kem dâu.  

[Tại sao Tạ Chỉ lại mua bánh kem dâu cho Giang An?]

[Hơn nữa, đây là tiền công mà Tạ Chỉ tự kiếm được.]

[Anh ta sợ tiểu thư nhà giàu chê bai, nên đã cố ý chọn một cửa hàng có vẻ sang trọng. Nhưng cuối cùng Giang An cũng không thèm đụng đến.]

Tôi quay đầu nhìn về phía Tạ Chỉ, nhưng bóng anh ta đã sớm biến mất.  

Hừ, cũng có lòng quá nhỉ.  

4.

Tối hôm đó, tôi mang theo chiếc bánh kem dâu đã tan về nhà.  

Mẹ Giang đang cười nói với Giang Minh Châu, trông hai người vô cùng vui vẻ. Thấy tôi trở về, mẹ Tưởng thu lại nụ cười, giọng dịu dàng: "Giang An, con đi đâu mà về muộn thế?"  

Tôi giơ chiếc bánh trong tay: "Đi mua cái này."  

Bà ấy nhìn thoáng qua hộp bánh, nhíu mày: "Bớt ăn mấy thứ rẻ tiền đi. Bác Trương mới làm bánh tuyết phủ và bánh sô-cô-la, ăn mấy thứ đó đi."

Toàn là món Giang Minh Châu thích.  

Tôi nhếch mép:  

"Không cần.'

  

"Đồ rẻ tiền thì hợp với tôi hơn, đúng không?"  

Giang Minh Châu lên tiếng: "Giang An, sao em có thể nói chuyện với mẹ như vậy?"

Tôi cười ngọt ngào:  

"Đây là mẹ ruột của tôi, tôi nói chuyện thế nào là quyền của tôi."

  

"Nếu không có sự nhầm lẫn năm đó, thì làm gì có cơ hội để cô đứng trước mặt tôi vênh váo như thế này?"

"Cô là kẻ hưởng lợi, còn ở đây sủa gì chứ?" 

Giang Minh Châu c.h.ế.t lặng.  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/so-tay-thuan-hoa-bach-nguyet-quang/345-bi-ha-thuoc.html.]

Trước giờ tôi vẫn luôn ngấm ngầm đối đầu với cô ta, nhưng chưa bao giờ công khai khiêu khích như vậy.  

Mẹ Giang cau mày: "Giang An, sao con lại nói chuyện với Minh Châu như thế? Lễ giáo của con đâu?"

Tôi bật cười lạnh:  

"Không có nhà, lấy đâu ra giáo?"

  

"Sao mà tôi có thể so với con gái ngoan do chính tay mẹ dạy dỗ?"  

Trước khi rời đi, tôi bước tới sát Giang Minh Châu, ghé vào tai cô ta, giọng đầy ác ý: "Cô thích Tạ Chỉ đúng không?"

Giang Minh Châu đỏ bừng mặt: "Cô…" 

Tôi ngắt lời, giọng châm chọc: "Anh ta chơi cũng không tệ đâu, giờ tôi chán rồi, trả lại cho cô đấy."

Tôi vui vẻ nhìn khuôn mặt cô ta từ đỏ chuyển sang trắng.  

Thỏa mãn huýt sáo rồi bước lên lầu.  

5.

Lần này, Giang Minh Châu hoàn toàn hận tôi. Cô ta ra tay trả thù rất nhanh.  

Cuối tuần, cả nhà tôi tham dự một buổi tiệc. Tôi mặc một chiếc váy thêu màu trắng ngọc trai, trông thanh thoát như tiên nữ, còn Giang Minh Châu lại ăn mặc rất giản dị.  

Trong buổi tiệc, có một người đàn ông khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi liên tục nhìn tôi chằm chằm. Ba tôi kéo tôi đến giới thiệu: "Giang An, đây là Nhị công tử nhà họ Chu, Chu Minh Kiệt."  

Chu Minh Kiệt trắng trợn đánh giá tôi, khiến tôi cảm thấy vô cùng khó chịu. Nhìn sang bên cạnh, thấy Giang Minh Châu đang có vẻ mặt mong chờ xem kịch hay, tôi càng chắc chắn có điều bất thường.  

Tôi giữ vẻ đoan trang, khẽ gật đầu rồi tìm cớ rời khỏi đó. Vừa bước ra ngoài, tôi liền thấy Tạ Chỉ trong bộ đồng phục phục vụ.  

Dung mạo anh ta quá nổi bật, đi giữa đám đông liền thu hút vô số ánh nhìn. Nhìn thấy tôi nhưng giả vờ không quen biết, mặt lạnh như băng.  

Nhân lúc anh ta không chú ý, thò tay bóp m.ô.n.g anh ta một cái.  

Mặt anh lập tức đỏ bừng, tức giận nói: "Giang An, cô lại làm trò gì đấy?"  

Tôi bĩu môi rụt tay về, nhìn quanh xác nhận không ai chú ý rồi mới yên tâm.  

"Xin lỗi nhé, tiện tay thôi."  

Tạ Chỉ trừng mắt nhìn tôi lạnh lùng một cái rồi bỏ đi.  

[Hahaha, động tác của Giang An quá tự nhiên luôn ấy!]  

[Mặt đỏ của Tạ Chỉ sao mà gợi cảm thế này!] 

 [Không chịu nổi nữa, tôi quá mê cặp này rồi!]  

[Thật ra Tạ Chỉ cũng sướng đúng không?]  

Tôi chán nản đứng đợi ba tôi. Lúc này, một nhân viên phục vụ lạ mặt tiến đến.  

"Chào cô, xin hỏi cô có phải là Giang An không?"  

Tôi gật đầu. 

"Vừa rồi có một người họ Tạ nhờ tôi mời cô qua đó một chuyến."  

Tôi cảm thấy khó hiểu, chẳng phải lúc nãy Tạ Chỉ còn tỏ vẻ tránh xa tôi như tránh tà sao? Sao bây giờ lại gọi tôi qua?  

Không nghĩ nhiều, tôi đi theo người phục vụ. Cho đến khi đứng trước cửa phòng khách sạn trên tầng, tôi mới cảm thấy có gì đó không ổn.  

"Chẳng lẽ Tạ Chỉ muốn làm một nghi thức chia tay?"  

Cũng không phải không thể.  

Tôi đẩy cửa vào, trong phòng tràn ngập một mùi hương nồng nặc.  

Trong phòng tắm, có thể thấy thấp thoáng bóng dáng một người đang tắm.  

"Tạ Chỉ? Tạ Chỉ?"  

Tôi rất quen thuộc với dáng người của anh ta, nhưng bóng dáng mờ ảo này rõ ràng không phải anh ta.  

Tôi biết mình bị lừa rồi.  

Không ngờ lại gặp tình huống m.á.u chó như thế này!  

Cho đến khi thấy Chu Minh Kiệt quấn khăn tắm bước ra, tôi hoàn toàn cứng đờ người. Tôi lập tức quay đầu bỏ chạy, lại vô tình đ.â.m sầm vào một người.  

Tạ Chỉ nhíu mày kéo tôi ra khỏi lòng anh ta: "Giang An."  

Thấy anh ta, tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ngay sau đó, tôi cảm thấy cả người nóng bừng.  

"Sao mặt cô đỏ thế?" Tạ Chỉ nhận ra sự bất thường của tôi.  

Tôi không suy nghĩ nhiều, lập tức kéo Tạ Chỉ vào căn phòng gần nhất.  

Đến khi tỉnh táo lại, đã ba tiếng trôi qua. Trên người Tạ Chỉ toàn là dấu hôn và dấu răng, có chỗ còn quá sâu đến mức hơi rớm máu.  

Tôi nằm sấp trên người anh ta, mặt đầy vẻ chán đời.  

[Đoạn này tôi thấy Giang Minh Châu cũng khá ác đấy, Giang An hơi thảm.]

[Giang Minh Châu là nữ chính mạnh mẽ mà, cô ta đâu phải thỏ trắng ngây thơ.]

[Ai bảo Giang An ngủ với bạch nguyệt quang của người ta, đáng đời.] 

Nhìn thấy nội dung bình luận, lần đầu tiên tôi cảm thấy tức giận như vậy.  

Nữ chính mạnh mẽ thì có thể tùy tiện định đoạt cuộc đời người khác sao?  

Trước đây tôi thật sự đã đánh giá quá cao Giang Minh Châu rồi.  

Tôi ngẩng đầu nhìn Tạ Chỉ, anh ta vẫn đang ngủ say. 

Tôi bất đắc dĩ thở dài, mặc quần áo vào.  

Tránh tới tránh lui, cuối cùng vẫn lại dây dưa với anh ta. Thôi kệ, nợ nhiều cũng không đè c.h.ế.t được người.  

Nhân lúc Tạ Chỉ chưa tỉnh, tôi lặng lẽ rời đi.

Loading...