Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Số Phận Đã Định - C3

Cập nhật lúc: 2025-01-06 14:46:13
Lượt xem: 44

Thằng Tuấn trong đám đó bước lại kéo tay cô Liên hôn một cái còn mấy đứa kia mỗi thằng một cái vỗ vào m.ô.n.g cô, bất chợt một tiếng hét kinh thiên động địa vang lên bao nhiêu ánh mắt ở chợ đổ dồn về, một số người trung niên có những lời cảnh báo với bọn chúng.

 

-Mấy cái thằng tội đồ này, bọn mất dạy suốt ngày đi trêu chọc người khác, dân làng này không một ngày nào bình yên cả, một đứa con gái yếu đuối mà cũng dám bắt nạt, chẳng ra dáng một đấng nam nhi.

 

Thằng Tuấn tiến tới vẻ mặt hằm hằm mang theo một câu nói vào tai:

 

-Ông Hoàn không phải chuyện của ông cút ra chỗ khác không có ngày lên bàn thờ đấy..

 

Ông Hoàn không ý thức được câu nói này sẽ được thực hiện trong một thời gian không lâu nữa, lúc ấy ông tát nó một cái và nói:

 

-Bố mẹ mày không dạy được thì để tao dạy, hư thói hư nết..

 

Thằng Tuấn ôm mặt đau chỉ nhìn một ánh mắt sắt lạnh xong bỏ đi…

Bọn nó đi khuất quay lại ông Hoàn vỗ vai cô Liên mà nói:

 

-Chú đâu mà không bán lại để cho cô đi thế hả?

Cô Liên rõng rạc trả lời:

 

-Chồng con đi lên tỉnh mua một số đồ cho chú sáu cũng được lâu rồi mà vẫn chưa về,con lo quá…

 

-Chắc chú đang đi trên đường về, kiểu gì cũng sẽ về, à con cảnh giác với mấy bọn côn đồ này nhé..

 

-Vâng con cảm ơn ông ạ.

 

Khu chợ nhanh chóng hoạt động nhộn nhịp lại bình thường, trời bỗng kéo mưa tới một số người phải thu dọn đồ đạc để về, đương nhiên cô Liên cũng không ngoại lệ….

 

Đứa con ở nhà một mình thui thủi không ai chơi, lo cho con cô Liên phải hấp tấp đi về, tiền bán cá được vài đồng cô mua thức ăn cho bữa tối..

 

Về tới nhà trời mưa kèm theo sấm sét gió giật mạnh, cây cối bị tác động mạnh gãy cành gãy lá, bên trong căn nhà đứa con của cô đang ngủ, lay nó dậy nhưng chẳng có động tĩnh gì, sờ lên chán một luồn năng lượng như lửa truyền qua tay làm cô Liên giật mình rụt tay lại và nói:

 

-Ui chết, nó sốt rồi, c.h.ế.t chứ lại!

Không chần chừ cô ra bên ngoài trở lại trên tay là một chiếc khăn ướt đắp lên trán con bé. Bỏ con vậy cô Liên xuống gian nhà dưới rửa ráy và làm thức ăn..

 

Tâm can lo lắng bất an trong quá trình làm việc, nhưng cũng không còn những cảm xúc đó nữa khi con bé đã tỉnh dậy ôm vào lòng mẹ một tình cảnh thật nồng ấm hạnh phúc…

 

Con bé cứ luôn mồm kêu:

 

-Bố đâu rồi? Bố về chưa mẹ?

 

Trước một loạt lời nói đó chỉ có chút lời nói thông thoáng:

 

-Bố con lên tỉnh, sắp về rồi.!

 

-Con nhớ bố mẹ tìm bố về cho con.

 

-Bố có phải là đứa trẻ đâu mà phải đi tìm, lớn rồi chững chạc có chân đi thì sẽ có chân về, con không phải lo, giờ xuống mẹ tắm cho sau lên ăn cơm.

Bế con bé nhẹ tênh một phát đi xuống dưới….

 

Trời càng lúc càng mưa như trút nước, tiếng va đập những hạt mưa vào mái nhà nghe đến nhức óc, trong căn buồng heo hắt ánh đèn le lói, trên chiếc giường hai mẹ con đang âu yếm tâm sự hồi lâu..

 

Khoảng một lúc cơn buồn ngủ đã ập đến vừa mới chợp mắt thấp thoáng một bóng người đàn ông đen xì đứng trước giường cô, nhìn hắn xanh xao vàng vọt người ngợm hôi thối, gầy gò, mặt mũi cũng không rõ, người đó không ai khác đó là người đàn ông ăn xin đã c.h.ế.t trong rừng.

 

Một giọng nói ồm ồm vang nghe âm vang ma mị đến rợn tóc tai:

 

-Chồng cô đã c.h.ế.t rồi! Chồng cô đã c.h.ế.t rồi!

 

Người đó nói lặp lại hai lần khiến cho cô Liên để ý, trong mơ như là thật lấy hết can đảm hé nhẹ đôi môi cô Liên nói:

 

-Ông là ai? Tại sao lại nói vậy? Đừng có nói gở thế..

 

-Tôi là là người ăn xin ngày ngày lê lết ở ngoài chợ đây, chắc cô cũng biết, tôi nói tin này cô không tin, nhưng thực sự chồng cô đã c.h.ế.t bởi đám bọn thằng Tuấn họ đã g.i.ế.c hại, giờ chỉ còn mỗi đống xương nằm hiu quạnh trong rừng, thấy chồng cô với một bản tính thật thà trong một lần gặp nhau ở một đêm đi cắm câu, lúc đó tôi xin chút rượu nhưng cậu ấy đã cho,vì lòng tốt này tuy không có gì to tác, ấy vậy tôi đã giúp cậu ấy, ngày lên đường tôi cũng có khuyên ngăn nhưng rồi không nghe để ra nông nỗi đó, tôi trách mình không cứu được cậu ấy..

 

Nhưng mà cậu ấy số đã tận rồi, giờ lấy tro cốt của cậu ấy về là một điều khó chi bằng hãy cầu nguyện cho sớm được đầu thai, à mà sắp tới cô và con sẽ gặp một hạn lớn, đúng thật được cả chồng lẫn vợ lẫn cả con, số cũng đã tận hai vợ chồng con cái anh chị rồi, hãy đối mặt với nó đi.. bao nhiêu giúp đã giúp hết rồi giờ là lúc tôi phải đi và cũng là lần cuối có mặt ở trần thế vì tôi sắp đi đầu thai …tạm biệt.

 

Nói xong người đàn ông biến mất vào màn đêm, để lại cho cô Liên bao nhiêu phần lo lắng, chắc có lẽ giờ cô đã thực sự gục ngã con mắt dần mất ý thức tâm trí loạn lạc, giờ không thể nào mà bình tĩnh được, một cú sốc lớn đối với một cô gái yếu đuối này, làm sao vục dậy bây giờ…

 

Chìm vào một giấc ngủ, nhưng trong tâm thức cô luôn nói rằng tất cả chỉ là mơ ảo giác không có thật và cô đã vào giấc ngủ yên say chẳng còn trong tâm trí chút chuyện nào ..

 

Được vài ngày nữa trôi qua vẫn không thấy một tin tức gì về chồng, lo lắng tột cùng buộc phải tìm đến chú sáu, khi thấy nhiều biểu cảm trên khuôn mặt được lộ ra chú đã hỏi ngay:

 

-Có chuyện gì thế con?

Cô Liên nắm tay chú bật khóc không nói nên lời :

-Chồng con đi cũng nhiều ngày rồi mà chưa thấy về, không biết có sao không?

-Vậy à , thế để chú lên một chuyến tìm nó xem:

-Chăm sự nhờ chú.

 

Ngay trong ngày hôm ấy chú sáu hấp tấp lên đường, nghe vậy tâm trí đang dần thấy lo toan luôn nghĩ về một sự việc không lành, nhưng hóa ra chỉ là giả tạo..

 

Ròng rã mấy ngày trời cũng lên đến, trên tỉnh nhộn nhịp cũng khó cho việc tìm, đi hỏi khắp nơi cũng chẳng có tung tích gì, 3 ngày ở trên đó chẳng có bất kỳ một tin tức gì, cắn răng chịu đựng buộc chú phải trở về trong nỗi thất vọng…

 

Hồng
Hà Văn Hồng

Cô Liên biết tin đã ngất xỉu nặng, không nói bây giờ thì trước sau cũng phải nói, đưa cô vào trong giường trở ra với bao nhiêu ngẫm nghĩ:

 

-Cái thằng này nó đi đâu, vì sao mà chẳng thông báo gì, lạ thật hay bị thế nào rồi gở mồm gở mồm, nói đến đó chú sáu tát vào mồm mình ra điều mình nói bậy, nhưng lời nói đó thật chứ không phải là gở gì? Mà cũng là bộ mặt giả vờ..

 

Lúc cô Liên tỉnh dậy mọi thứ như được phơi bay, bấy giờ cô mới nhớ về giấc mơ đem kể cho chú nghe?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/so-phan-da-dinh/c3.html.]

Nghe được câu chuyện này chú bối rối chợt có ý tưởng nảy ra trông đầu sẽ đi xem thầy xem thật sự là Chú Năm còn sống hay đã chết…

 

Vì vậy chiều xuống cô Liên cả Chú Sáu tay xách nách mang những đồ đạc để đi xem bói cúng, ông thầy được tìm đến là Thầy Sang…

 

Ngay khi đến cổng chưa kịp nói gì ông thầy đã nói:

-Đến đây để xem người nhà c.h.ế.t hay không c.h.ế.t chưa chứ gì? Chết rồi, không phải xem gì nữa…

 

Cô Liên ngã gục quỵ xuống đất, giấc mơ của người đàn ông ăn xin là đúng, cô lê lết tới chỗ ông thầy để xin sự trợ giúp, nhưng một lời nói từ chối làm cô càng suy sụp nặng, Số Phận đã định cho dù trời đất cũng không cứu được hãy chấp nhận đi…

 

Chú sáu nghe vậy cũng ngỡ ngàng thấy khi chưa kịp nói năng gì mà ông thầy đã biết, quên đi suy nghĩ chú dìu cô Liên đứng dậy và xin phép về…

 

Chú sáu đã mua truộc ông Thầy này rồi, tất cả lời nói đều do chú sáu dặn dò…

 

Để cô nghỉ ngơi trong nhà, chú sáu phải về bên kia, đứa con cũng cảm nhận được điều gì mà có nói với mẹ nó:

 

-Mẹ ơi? Có chuyện gì rồi phải không?

 

Rưng rưng nước mắt nhìn con bé chằm chằm nhẹ nhàng rồi nói:

 

-Bố con mất rồi, từ giờ còn sẽ không thể gặp ba nữa..

Như hiểu được nó cũng oà lên khóc theo mẹ nó..

 

Một lòng một mực căm hờn đám bọn thằng Tuấn, cô nghĩ cách lên tỉnh báo quan nhưng tiền không có làm sao mà cáo được, ít nhất khi báo quan phải có tiền đút lót thì mới làm việc không thì đừng hòng, vì vậy cô đành ngậm ngùi..

 

Bấy giờ đã nửa đêm khuya, mọi người dân đã ngủ bọn đám trai làng đang rả rích cười nói chuyện với nhau, có một lời nói như làm một vài thằng sợ, trong số đó có Thằng Tuấn, nó cũng chính là người nói câu ấy:

 

-Cái ông Hoàn lúc sáng đã tát tao, tao phải trả thủ chúng mày về chuẩn bị d.a.o và một thứ cần thiết khác một lúc gặp lại nhau, tao sẽ cho ông ta biết đã động lầm người..

 

Có thằng khi nghe vậy đã lờ đi và xin phép ra về và từ giờ về sau không đi theo nó nữa, hội này có tất cả 6 người, giờ khoảng ba người không đi theo chỉ còn ba, hai thằng dũng cảm là Hiệp và Tùng dám chơi không sợ trời sợ đất..

 

Một lúc sau chúng nó gặp lại nhau trên tay có một vài vật dụng cần thiết: dao, bao tay …

Thằng Tuấn phân chia rõ ràng cụ thể cho hai thằng rồi bắt đầu hành động.

 

Nhà ông Hoàn ở cô lập giữa cánh đồng hoang của làng, ông sống cùng với vợ và hai đứa con một trai một gái còn bé, quả thực làm những việc xấu toàn làm trong bóng tối không bao giờ ra sáng, thời gian đêm tối xuống là những việc làm sai trái lại xảy ra, bóng tối là sự che giấu hoàn hảo cho hàng vạn chuyện ác giả ác báo..

 

Trong căn nhà nghèo đang tối om giường như họ đã ngủ mà không hay biết nguy hiểm đang cận kề, thằng Tuấn rón rén cùng hai thằng, một âm thanh vang lên làm chúng nó phải giật mình nấp sau một gốc cay, đó là tiếng chó sủa inh om, cùng với một bóng dáng lểu cểu chậm re bước ra cùng với ánh đèn dầu, không ai khác đó là ông Hoàn..

 

Trong bụi cây thằng Tuấn đang nghĩ:

-Có lẽ ông trời muốn giúp mình rồi, đây là cơ hội tốt , nó nháy mắt với hai thằng còn lại, như hiểu ý đứng phắt dậy nhẹ nhàng tiến về phía ông ấy…

 

Một âm thanh kêu lên “Ọ..ọ”

 

Máu trong mồm của ông Hoàn đang chảy ra, ông cố quay mặt lại để xem là ai chưa kịp đã ngã lăn quay ra đất rồi…

 

Thằng Tuấn bước đến còn hoan hô chúng nó làm tốt, ba thằng đeo bao tay vào và buộc xác ông lên cái cây lúc nãy bọn nó nấp để làm hiện trường giả…

 

Xong việc ba thằng rời đi trong nỗi thoả mãn và vui lòng mà chẳng ai biết..

 

Mặt trời đã dậy một vài người ra đồng sớm phát hiện ông Hoàn treo lủng lẳng trên cây si trước nhà, quá sợ người ấy hô hoán lên, mọi sự việc lan nhanh chóng khi mà vợ của ông chưa hay biết gì, mãi cho đến khi có nhiều tiếng động ầm ĩ người vợ mới ló đầu ra ngoài..

 

Thấy mọi người đang bu kín gốc cây si nhà lấy làm lạ mà bước ra xem, đập vào mắt mình là một người đàn ông không phải đó là chồng bà , lập tức chạy lại khóc om tỏi lên, một số người phải cản lại vì đang trong quá trình đưa cái xác xuống…

 

Ai cũng bàng hoàng nói to nói nhỏ:

 

-Chẳng hiểu sao lại chết, có uất ức gì không, vừa hôm qua còn gặp nay đã ngoẻo rồi lạ thật đấy..

 

-Rõ khổ, c.h.ế.t sớm con cái ai nuôi một mình bà thì đau ốm suốt tiền đâu chữa bệnh sống được ngày nào hay ngày đấy, sau cú sốc này chẳng biết trụ nổi không, khéo lại đi cả vợ lẫn chồng…

 

Tiếng khóc xé lòng vang dội hơn khi cái xác có mặt trên đất, ai cũng phải sợ hãi khi lưỡi ông lè ra tím ngắt điều đặc biệt môi ông đã bị cắt giờ chỉ có mỗi răng…quá đau xót người vợ đã ngất mọi người phải đưa vào trong…

 

Bên này cô Liên cũng mới nghe tin, xong cũng có mặt sau đó..

Đám ma được tổ chức sơ sài do điều kiện khó khăn nhờ mọi người góp tiền mua chiếc quan tài cho sạch sẽ..

 

Không có đủ cả tiền thuê trống kèn mấy người trong làng cầm cây cầm đũa gõ lên mâm chén để nó tạo ra một âm thanh như tiếng trống kèn, nó thật sự còn nhức nhối váng hết cả đầu.

 

Những người đến thắp hương đều khuôn mặt buồn bã, tức nhiên rồi đám ma phải buồn chứ sao lại vui được, ông Hoàn sống cũng rất biết điều làng trên xóm dưới ai không có thì cho giúp đỡ rất tận tình..

 

Nhớ lúc ông bán rau củ quả, có một vị khách không mang tiền ngay và luôn ông đã cho người ấy, nhận được sự tốt bụng của ông Hoàn, một sự biết ơn vô đối..

 

Cũng từ đó tai tiếng ông cũng được nở rộ khắp làng, nhà nhà người người đều biết, nhưng từ giờ cả người nơi đây sẽ chẳng có ai tốt bụng như ông Hoàng, có người dù không phải người thân khi vào thắp hương khóc rất nhiều…

 

Ngay đến lượt cô Liên vào, cô đã rỏ rỏ tí nước mắt, không để mọi người thấy vội chạy ra ngoài…

 

Đám ma diễn ra trong hai ngày, khúc đưa ma làm ai cũng sợ hãi đến tim gan, chiếc nắp quan tài bung rơi xuống, rõ đóng đinh chắc sao mà lại bung được, cũng lấy làm lạ…

 

Sau đó nắp đóng đậy lại tử tế tiếp tục hành trình, một phen hú hồn nữa xảy ra cây tre bị gẫy quan tài rơi xuống lại bật nắp, một lần còn gọi là sự cố nhưng đây là hai lần rồi nhiều người sợ đến run cầm cập..

 

Hương nhang được thắp nghi ngút quanh quan , cách này rất hiệu quả đã nhấc lên một cách nhẹ nhõm đoàn người cùng tiến ra mộ..

 

Đi đến đâu bọn trẻ con hiếu kì nhìn chăm chăm, một sự cố nữa xảy ra, đoàn người gặp bọn Thằng Tuấn, đang nước sôi lửa bỏng thì ít ai nhìn chúng nó ấy vậy quan tài nặng bất thình lình vai mấy thanh niên bị đè buộc phải bỏ ra, hết sự cố này đến sự cố khác khiến nhiều người sợ xanh mắt mèo.

 

Đám thằng Tuấn thấy vậy, thì lủi đi nhanh, quái lạ chúng nó mất hút quan tài lại được bếch lên dễ dàng tiếp tục cho chuyến đi về nơi an nghỉ cuối cùng.

 

Giây phút hạ huyệt chắc hẳn bao nhiêu nhà khi có tang thì không nỡ muốn, nhưng nào người c.h.ế.t có thể sống cùng người sống là một điều không thể, âm dương cách biệt là chuyện quá bình thường..

 

(Còn tiếp)

Loading...