Số Phận Đã Định - C2
Cập nhật lúc: 2025-01-06 14:45:37
Lượt xem: 55
-Lão ..lão là người ư?
- Đương nhiên rồi, không nhẽ là ma? Hỏi những câu rất ngớ ngẩn nhá…
Thở phào nhẹ nhõm,chú Năm liền tiến lại gần lão mà cất giọng hỏi:
-Sao lão già rồi giờ đến khuya còn một mình ngồi đây làm gì?
Người đó không trả lời ngược lại còn nói một câu rất khó hiểu:
-Chàng trai nhà ngươi có rượu không?
Ngỡ ngàng trước câu hỏi này của lão,chú năm nhanh nhảu đáp:
-Tôi có đem theo một ít,lão uống thì để tôi lấy !
Khi đã có được bình rượu trên tay lão già bắt đầu tu ừng ực từng hớp,rồi lão cất cái giọng ồm ồm của lão lên mà rằng:
Hồng
Hà Văn Hồng
-Nhìn chú đây thì ta có lời muốn nhắc nhở,một thời gian nữa chú sẽ gặp đại nạn khó tránh khỏi. Không những chú mà cả gia đình chú đều bị có thể đây là ý trời. Hãy cứ tận hưởng hạnh phúc hiện tại thật nhiều vào đi, không tí nữa lại không có cơ hội..haha Hahaha
Thấy lão trông có vẻ say xỉn nên chú nghĩ lão nói đùa nên cũng không để tâm quá nhiều. Cũng không nghĩ rằng một lão già lạ mặt chỉ mới gặp lần đầu lại có những câu chuyện thú vị như vậy, cứ thế chú ngồi nghe lão lải nhải về cuộc đời của lão.
Không hay biết lúc nào đã ngủ thiếp đi mà quên mất rằng phải thả câu. Sáng hôm sau khi mở mắt chú giật mình khi thấy trước mặt mình là hình ảnh cô Liên đang ôm mặt khóc lóc.
Thấy chú tỉnh, cô khóc lóc rồi liền xồ lại ôm vào lòng, chú mới chợt nhận ra tại sao chú lại ở nhà .
Đẩy vợ ra chú nói vội:
-Em…em nín đi anh tỉnh rồi , sao anh lại nằm ở nhà?
Cô Liên vừa nói trong tiếng nấc :
-Em thấy anh đi mãi đã sáng mà chưa về lo quá em mới nhờ mọi người đi kiếm anh, thì thấy anh gục bên khúc sông trong rừng. Lay cỡ nào anh cũng không tỉnh nên em sợ lắm nên mọi người giục đưa anh về.
Ngẫm nghĩ một lúc rồi tiếp tục dỗ dành vợ mình,chú chỉ nghĩ chắc do hôm qua thức nghe chuyện của lão già nên mới ngủ mê man. Khi đã ổn,chú cũng mang cá ra bán..Chẳng hiểu sao tối qua chú gục ngủ mà có đi thả câu đâu? Sao vẫn có cá để đi bán nhỉ? Thì ra đó là sự giúp đỡ của cái ông Lão hôm qua mà chú gặp..
Ra đến chợ thấy mọi người xôn xao chuyện gì đó nên chú cũng tò mò mà lê la đến hỏi thăm ngay quán ông Tám thịt heo
- Chú Tám này? làng mình có chuyện gì à?
- Ồ,mày không biết à. Sáng nay làng mình mới tìm thấy xác c.h.ế.t của lão ăn mày ngay cạnh khúc sông âm u trong rừng bị đồn có ma đấy.
Lúc này những bà bán rau còn chen ngang:
- Chú mày phải xem xác c.h.ế.t của lão ta cơ, trông kinh lắm .
- Kinh mà kinh sao hả bác ?
- Eo ơi mặt lão tái nhợt môi tím tái trông nó cứ như bị ngộp nước mà c.h.ế.t ý .
Nghe đến đây chú Năm sững người, nghĩ suy điều nào đó chú chợt thấy bà ta tả rất giống lão già hôm qua chú đã gặp ở bãi bồi thả câu, chú nói:
- Có có phải là cái lão già ăn mặc rách rưới có vết bớt lớn ngay mặt không nhỉ?
- Ô chú nói đúng rồi đấy , trên mặt lão có vết bớt to lắm .
Lúc này chú chỉ biết im lặng mà rời khỏi cuộc trò chuyện đi về, ông Tám và mấy bà bán rau vẫn liên tục nói về cái c.h.ế.t của lão già ăn mày mà không để ý rằng thái độ của chú Năm đã thay đổi hơn mọi khi.
Cá không bán được hết buộc chú phải mang về để bảo quản mai bán tiếp, chú lẫn thẫn về đến nhà thì thấy có một người đàn ông lạ mặt ngồi ở bên trong nhà đang ngồi nói chuyện với vợ mình.
Chú ghé tai vợ nói thầm:
- Ai vậy em ?
- À đây là Bác Sáu làng bên chú đã giúp đỡ gia đình em từ hồi còn khó khăn, hôm nay chú qua đây muốn nhờ anh đi lên tỉnh để mua ít đồ..
Chú Năm gạn hỏi:
-Bác, cháu cũng chưa nghe Liên nói về bác, nếu vậy rất vui được gặp gỡ ạ.
Khi thấy Chú Năm ngồi ổn định Bác Sáu mới buông lời:
- Bác đang cần một chút đồ, không tiện đi lên tỉnh nay qua nhờ con có thể lên đấy mua giúp bác không? Bác sẽ cho tiền cho con đủ cả đi cả về:
- À dạ,nhưng mà còn vợ con cháu . Cháu không yên tâm
Cô liên cất lời:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/so-phan-da-dinh/c2.html.]
-Anh cứ đi đi , em sẽ ổn không sao đâu, em khỏe rồi.
Tuy có chút lo lắng nhưng chú vẫn quyết định đi . Bác Sáu đưa tiền mua đồ và tiền đi đường rồi dặn dò mua các thứ này thứ kia sau cùng bác xin phép ra về. Tối hôm ấy khi đang ngủ để lấy sức cho sáng ngày mai sẽ bắt đầu lên đường, thì trong cơn mộng mị chú đã mơ thấy lão ăn mày với khuôn mặt tái xanh trắng nhợt tạo cảm giác lạnh lẽo và hình như có một vệt gì kéo trên mặt, hóa ra là bớt, nhưng giường như nhận ra ai đó bình tĩnh chú nói chuyện với lão:
Trong mơ chú còn nói:
-Lão sao lại xuất hiện ở đây?
Lão không đáp chỉ im lặng và nói đúng một câu:
-Đừng đi, tai hoạ đang tới.
Cứ thế bóng lão mờ dần. Chú mở mắt dậy thì thấy cả người ướt đẫm mồ hôi ,nghĩ tới câu nói của lão nhưng thực sự không biết cái hoạ lão nói là gì, nên chẳng nghĩ gì nhiều, cứ thế chú tiếp tục ngủ an yên giấc.
-Vợ ơi,anh đi vài hôm nhé. Em ở nhà giữ gìn sức khoẻ ,vài bữa nữa anh về. À còn nhiều cá kìa em cứ mang ra chợ bán trong lúc anh đi vắng, nhớ chưa?
-Em biết rồi.
- Anh mang chút cá lên tỉnh bán để xem có kiếm được chút tiền nào không.
-Vâng ạ.
-Mai bố đi nha, nói xong chú thơm con bé, một cái ôm cả hai mẹ con thật lâu rồi mới nỡ xa nhau. Mặc dù con bé có nghe hay không nghe thấy chú vẫn phải nói.
Vào thời đấy đâu phải có xe đò để đi,phải trèo đèo lội suối ít nhất cũng một tuần mới đến tỉnh. Trên đường đi không ít gian nan nhưng nghĩ đến vợ con ở nhà đang chờ thì chú Năm càng thêm cố gắng để dến được trên tỉnh .
Dừng nghỉ ngơi ở một ngôi nhà trên đường đi, chỗ này chú được gia đình nhiệt tình chu đáo từng khâu, được hai hôm thì chú lại bắt đầu lên đường và rất biết ơn gia đình ấy.
Nhưng bản thân chú lại không ngờ được rằng lần trở về này là đi mãi mãi không về được với vợ con.
Vừa hay hôm nay lại gặp được đám người trông có vẻ là người nơi đây, nhưng họ với phong cách lạ kì quàng khăn che mặt kín mít lộ mỗi hai đôi mắt, chú cũng lần đầu lên đây không biết cái gì nên chú cũng hỏi:
-Chào mấy anh,mấy anh là người đây hay ở đâu đấy?
Đám người nhìn chú với vẻ ngạc nhiên,nhìn nhau một cách ẩn ý rồi quay lại cười bảo:
-Chào chú em,chắc mới lần đầu lên tỉnh đúng không.
-Dạ đúng rồi, không mấy các anh giúp đỡ em với.Trả là em đang cần tìm chỗ ở vài ngày, có thể chỉ cho em chỗ nào để ở mất ít phí không ạ?
Lúc này một lão nhanh nhảu nói:
-Chú mày hỏi đúng người rồi đấy, nhà bọn anh cho thuê, miễn phí với những người lần đầu tới đây, bao ăn ở.
Nghe đến đây chú có chút lay động vì nếu được miễn phí thì sẽ đỡ phải chi ra một khoản tiền. Do sự thiếu cảnh giác này mà chú đã vô tình bị g.i.ế.c một cách dã man, bọn này không ai khác là đám bọn Thằng Tuấn ở làng đâu ai xa lạ.
Đi thêm hai canh giờ thì cũng đã tới một ngôi nhà, mà tài thật bọn thằng Tuấn sao lại có nhà trên này? Thực ra bọn nó thuê để thực hiện hành vi tàn nhẫn với chú, căm phẫn chú Năm đã lấy cô Liên vì vậy nung nấu ý định g.i.ế.c chú.
Còn chú vẫn hí hửng khi nghĩ rằng may mắn gặp được người tốt , bọn chúng không vội hành động mà cho chú ăn ngon nghỉ ngơi tốt rồi mới bắt đầu giải quyết chú.
Đêm đã khuya trời đã thanh vắng lúc này chú Năm đã yên giấc,bọn Thằng Tuấn tàn ác không một chút thương xót. Nhẹ nhàng từng bước tiến lại chỗ đang có người nằm, khi cách d.a.o và người tầm một mét, thằng Tuấn đ.â.m phọc vào bụng mấy nhát, khi chú đã c.h.ế.t còn lại cho hai thằng tay sai xử lý cái xác,chúng vứt xác vào rừng cho beo và hổ ăn, dọn dẹp xong xuôi hiện trường không còn tí manh mối nào, và chẳng một ai hay biết gì..
Thân xác chú giờ đây đã không còn chỉ còn lại vài mảnh xương trắng hếu, hỏi trời cao ai thấu được nỗi đau này.
Lúc này ở nhà cô Liên đang ngủ thì chợt tỉnh giấc một cách hoảng hốt,như thể cô đã linh cảm được điều gì, lòng bỗng nóng lên như lửa đốt . Nhìn ngoài trời ánh trăng soi sáng vằng vặc nhưng trong lòng người phụ nữ luôn mang một sự lo lắng bất an..
Cứ thế cô thức cả đêm mà không tài nào có thể ngủ được, hễ chợp mắt là thấy hình ảnh chồng hiện về với thân xác không còn lành lặn chỉ còn là vài mảnh xương, sợ hãi không thể chịu được cô rưng rưng mấy lời:
-Chồng ơi,anh sao... Sao vậy?
Lúc này không thấy chú hồi đáp càng khiến cô hoảng hơn bao giờ, cô sợ chú đã gặp chuyện trên đường đi. Mở mắt bừng tỉnh cô mới biết đây chỉ là mơ nhưng nó lại rất chân thực khiến cho cô thấy sợ hãi tột cùng.
Sáng hôm ấy cô đem cá đi bán , cho vào đòn gánh rồi gánh đi, tuy không có nặng đôi vai mềm yếu chỉ một lúc thôi đã đau đỏ ửng, mặc vậy cô vẫn chịu được cho đến khi ra tới chợ, cô chẳng biết rằng từ ngày chồng cô đi thì đám bọn trai làng đấy đã luôn dòm ngó cô. Gái một con trông mòn con mắt, bộ đồ bà ba bần hèn rách khắp nơi nhưng khi mặc lên người cô thì lại khác,nó ôm vào cái đường cong khiêu gợi ,mỗi bước đi của cô uyển chuyển gợi lên cái dục vọng của đàn ông .Không chỉ đám thanh niên mới lớn mà cả những lão đã ngoài 50 .
Đang bán cá thì một đám con trai bước gần , cô nhận ra đây là mấy thằng trai làng, chúng nó hỏi:
-Ơ em Liên này, sao hôm nay phải bán cá?
-Thế có mua không mà hỏi nhiều thế! Nét mặt cô Liên lộ rõ vẻ khó chịu.
Trái với sự khó chịu đó thì bọn chúng không những cảm thấy gì ngược lại còn có một vài hành vi quấy rối.
(Còn tiếp)