Số Phận Đã Định - C1
Cập nhật lúc: 2025-01-06 14:44:34
Lượt xem: 45
Hôm ấy trong làng Vạn Xuân có đám cưới của một đôi vợ chồng trẻ, cả làng náo nức vui sướng đến tham dự.
Đó là đám cưới của Cô Liên và chú Năm , cô Liên được mệnh danh là người đẹp nhất vùng này ai cũng phải ngả lệ mang lòng tiếc nuối khi không lấy được cô, phải nói cô được bao nhiêu chàng trai theo đuổi nhưng cô vẫn không lấy,hơn nữa đám trai làng khóc ròng vì không có được cô, ngày đưa dâu bọn trai đó mặt xay mày sứt nhìn cô chân bước váy áo về nhà chồng, chồng cô vốn là người nông dân bình thường nhưng chất phát rất chịu khó vì vậy bên Cô Liên mới chọn..
Hồng
Hà Văn Hồng
Một thời gian sống với gia đình chồng rất ổn thoả bỗng một thông tin bất chợt làm cả nhà sướng vô cùng, được biết Cô Liên có mang rồi. Niềm vui bất ngờ khiến ai cũng sướng đến tột cùng , gia đình bảo nhau ngày đêm lo lắng chăm sóc cho đứa trẻ trong bụng cô.
Niềm vui vốn chẳng kéo dài lâu ,ngày cô sinh cũng đã đến. Bà đỡ đẻ trong làng cũng tới ,với tiếng kêu la thất thanh của cô Liên vang dội liên tục trong căn nhà nhỏ của hai người. Lúc này bên ngoài chồng cô cũng lo lắng không kém, bỗng một tia sấm loé ngang trời đêm như báo hiệu sẽ có một tai hoạ giáng xuống gia đình nhỏ này.
Cánh cửa nhà mở ra bà đỡ lộ diện trên tay bế một đứa bé hình như là gái còn đỏ hỏn như con chuột con . Chú Năm chồng cô Liên lúc này nhẹ nhàng chùi tay cho sạch vào áo , chỉ sợ làm ảnh hưởng tới con, tuy còn rất run nhưng khi cảm nhận được một sinh linh nhỏ bé đang nằm trọn trong vòng tay,cái cảm giác được làm cha thật khó diễn tả. Chú bế đứa trẻ từ từ tiến vào căn phòng nơi cô Liên đang nghỉ ngơi,thấy dáng vẻ mệt nhọc của vợ chú thương lắm nhẹ nhàng nói từng lời từ ruột gan.
-Cảm ơn em đã cho anh hiểu cảm giác được làm cha. Nói rồi chú hôn lên trán cô thật đầm ấm hạnh phúc.
Sau đó hai người nhìn nhau cười trìu mến,cả căn nhà dường như tràn ngập màu hồng và hi vọng về một tương lai không xa.
Và cứ như vậy cả nhà họ sống với nhau một cách êm đềm, đứa trẻ ngày càng lớn hơn giờ cũng đã được 7 tuổi, nhưng cô chú cũng dần nhận ra một điều khác biệt của con mình, có vẻ đứa trẻ này bị điếc vì khi đứa trẻ được một tuổi, lúc bố mẹ gọi con bé thường không có phản ứng giống như không thể nghe thấy được điều gì, mặc dù đã làm bao nhiêu cách , sự việc như vậy làm cô chú rất buồn lòng . Nhưng cô chú vẫn yêu thương con bé,xem nó như là món quà mà ông trời đã ban tặng..
Lúc đó đang ở trong phòng chú có dãi bày với cô:
-Con bé sinh ra đã chịu thiệt thòi,vợ chồng mình ráng dành dụm nuôi cho con nó sống tốt thành người, nó có ra sao thì phải chịu, vì ai sinh ra cũng lành lặn…
- Anh nói đúng rồi, em thương con bé lắm nhất định nó sẽ không phải khổ!Cô chú trao nhau cái ôm ấm áp,
phần là để an ủi lẫn nhau phần là để tiếp thêm động lực .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/so-phan-da-dinh/c1.html.]
Hằng ngày chú vẫn đi cày bừa ruộng đất,tối đến thì chú đi thả câu, được thì mang ra chợ bán kiếm tiền,còn cô Liên ở nhà cơm nước chăm con .
Một ngày nọ ,chú báo với cô rằng tối chú sẽ đi thả câu vào khúc sông ở khu rừng sâu trong làng, cô tỏ ra phản đối vì biết khu đó có rất nhiều mồ mả nhiều oán khí độc, không phù hợp với người dương.
Nhưng chú nhất quyết muốn đi vì vào đó sẽ bắt được nhiều cá hơn chỗ cắm câu thường ngày,thấy chồng đã quyết cô cũng đành thuận theo ý chú mà làm. Tối hôm ấy sau bữa cơm chào tạm biệt vợ con,vác dụng cụ trên lưng chú thong thả đi vào khu thả câu.
Đêm hôm ấy, trăng sáng vằng vặc chiếu rọi cả một khúc sông . Ánh sáng lờ mờ khiến chú không thể nhìn rõ mọi thứ , lúc này chú dần nhận ra có sự xuất hiện của 1 người khác ở đây.
Người ấy buông lời nói âm u nghe mà hơi sởn gai ốc:
-Chào anh, anh cũng đi thả câu ở khúc sông này à?
Người đó bất giác đứng dậy thì suýt nữa chú đã c.h.ế.t điếng,vì người này có khuôn mặt xanh xao nhợt nhạt.
Một tiếng hét thất thanh vang lên:
- A …có ma… có ma..
Có giọng nói cất lên:
-Ma cái gì, có mà anh là ma í.
Nghe âm giọng ồm ồm của một lão trung niên thì chú chợt bừng tỉnh mà ngơ ngác lắp bắp:
(Còn tiếp)