Số Phận Của Truyền Nhân Vu Cổ - 06.
Cập nhật lúc: 2024-10-05 08:09:01
Lượt xem: 802
Tôi mượn tầm nhìn của đom đóm để quan sát bốn anh em nhà họ Cố.
Bọn họ đang loanh quanh trong rừng dưới chân núi Vô Cốt, theo sau người dẫn đường mà họ thuê đến để tìm lối vào.
Họ cứ mãi quanh quẩn ở bên ngoài rìa rừng.
Cố Niệm nhìn những dấu hiệu đã được khắc trên thân cây, mất kiên nhẫn chất vấn người dẫn đường: “Anh có biết dẫn đường không vậy? Cây này chúng ta đã đi qua ba lần rồi.”
Người dẫn đường là dân làng Ngô Đồng, anh ta biết rất rõ, nếu không có Thanh Sơn dẫn đường, bọn họ căn bản không thể vào được núi Vô Cốt.
Vì những con cổ trùng kia sẽ không cho phép bọn họ tiến vào.
Cố Kim Trạch cũng nổi giận: “Anh cố tình dẫn chúng tôi đi lòng vòng đúng không? Nếu Trại Vô Cốt ở lưng chừng núi, thì chúng ta cứ đi thẳng lên trên là được, sao cứ loanh quanh mãi ở chân núi làm gì?”
Người dẫn đường nhíu mày: “Trước khi lên núi tôi đã nói rồi, tôi không chắc có thể tìm được lối vào, các người vẫn cố ép tôi thử, thôi được rồi, số tiền này tôi không nhận nữa, về thôi.”
Bốn anh em nhà họ Cố thấy người dẫn đường quay đầu rời đi, liền vội vàng đuổi theo, thái độ lập tức thay đổi.
“Anh thử nghĩ xem, chẳng qua chỉ là một ngọn núi, sao đứng ở chân núi mà không thể tìm được đường lên?”
Người dẫn đường quay đầu nhìn ngọn núi sau lưng, thở dài: “Núi Vô Cốt này tà môn lắm, dân làng chúng tôi và người ngoài không thể lên được, chỉ có người trong trại mới xuống được mà thôi.”
“Trại Vô Cốt có một người liên lạc bên ngoài, tên là Thanh Sơn, các người cứ đợi ở đây xem, coi thử mấy ngày tới cậu ta có xuống núi không.”
Cố Niệm đã trang bị đầy đủ, nhưng trên mặt vẫn bị côn trùng cắn mấy vết sưng to, cô ta sớm đã mất hết kiên nhẫn: “Nếu lỡ tên Thanh Sơn đó không xuống, chẳng lẽ chúng ta cứ ở đây làm mồi cho muỗi sao?”
Anh cả Cố Kim Thần lên tiếng: “Chúng ta về làng trước đi, hôm nay đi cả ngày rồi, về bàn lại, mai tính tiếp.”
“Được.” Mọi người đồng ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/so-phan-cua-truyen-nhan-vu-co/06.html.]
Bốn anh em cùng người dẫn đường quay về làng.
Ban đêm, bốn anh em nghỉ lại trong nhà trưởng thôn.
Tôi mượn tầm nhìn của đom đóm nhìn vào trong phòng nơi ông Cố đang nằm.
Bụng ông ta căng phồng lên, đau đớn vô cùng, môi chuyển sang tím đen, thỉnh thoảng lại nôn ra bọt đen.
Xem ra ông ta đã trúng loại cổ độc cao cấp hơn của Ngũ Độc Cổ – Ngũ Độc Tàm Tâm Cổ.
Lúc này trong cơ thể ông ta đã bị năm loại kịch độc chiếm giữ, gồm có rết, rắn độc, bọ cạp, thạch sùng và cóc.
Năm loại độc vật đang đánh nhau trong cơ thể ông ta, kẻ thắng sẽ ăn tim, bốn loài còn lại sẽ gặm nhấm các nội tạng khác.
Loại cổ này dù có giải, ông ta cũng không sống nổi, nhiều nhất cũng chỉ sống thêm được mười ngày nửa tháng mà thôi.
Nhưng sống được cũng chỉ là chịu thêm đau khổ, nội tạng đã bị Ngũ Độc gặm nhấm, sống thêm một giây là thêm một giây đau đớn.
Bà ngoại từng nói với tôi khi giảng về Ngũ Độc Tàm Tâm Cổ: “Trúng phải Ngũ Độc Tàm Tâm Cổ thì không cần phải giải, c.h.ế.t sớm giải thoát sớm.”
Sáng sớm hôm sau, bốn anh em nhà họ Cố đến chân núi Vô Cốt.
Kết quả cuộc thảo luận tối qua của họ là, cho dù không có người dẫn đường, họ vẫn quyết tâm tự mình vào trại.
Trước khi lên núi, trưởng thôn đã nhắc nhở họ: “Không có Thanh Sơn dẫn đường, vào núi sẽ rất nguy hiểm, càng đi sâu vào rừng, cổ trùng sẽ càng nhiều.”
Trưởng thôn còn nói: “Dạo trước, cô gái mà các người bán cho lão què Trương, cũng vì nửa đêm trốn vào núi mà mất mạng, e là đã sớm bị cổ trùng cắn c.h.ế.t rồi.”
Cố Kim Trạch biết trưởng thôn đang nói đến tôi.